Sự thương hại mãnh liệt gợi lên một tia phẫn nộ trong anh.
Thương, là thương mà lực bất tòng tâm.
Xót, là xót thiên hạ chúng sinh;
Phẫn, là phẫn Thiên đạo bất công;
Nộ, là nộ chúng sinh bất tranh.
Lý Dục Thần cảm nhận được máu của mình bắt đầu sôi trào, trong biển hoa trước mắt, không còn là bướm bay lập lờ và cơ thể mê hoặc được bao quanh trong cánh hoa nữa, mà là một bóng người màu đen trong mênh mông vô tận, đang hát vang nhảy múa điên cuồng.
Điệu mua Thiên Ma!
Mà lần này, lại có thể nhìn thấy rõ ràng hơn bao giờ hết.
Phía xa xa kia, thần chú mơ hồ như đến từ sâu trong u tối, cũng trở nên vô cùng rõ ràng.
Cùng với Thiên Ma nhảy múa, huyết dịch sôi trào, nộ khí từ đáy lòng cũng dâng trào lên, cuối cùng ầm ầm nổ tung, tất cả bi thương tích tụ ở phổi cũng tiêu tan sạch.
Bóng người nhảy múa đó, càng lúc càng tới gần, trùng lên người anh.
Tất cả thần chú, cuối cùng đều hội tụ thành một chữ "giết".
Kiếm Huyền Minh trong tay anh, tỏa ra hàn quang mãnh liệt.
Dược Tiên Cốc tươi đẹp, nháy mắt chìm vào trong bóng tối vô tận.
Cánh hoa xung quanh Miệt Cơ tan biến.
Miệt Cơ kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần, nhìn thanh kiếm ngày càng đen trong tay anh.
"Sát khí Thiên Ma! Cậu ... làm sao có thể ... "
Bà ta còn chưa dứt lời, miệng Lý Dục Thần đã thốt ra một chữ ngắn và nhẹ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3722514/chuong-1333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.