Chương trước
Chương sau
"Sao có thể như vậy chứ?"

Xà Bích Yên không thể tin nổi mà nhìn Khuất Hồng Hạc, trên khuôn mặt tràn đầy sự khiếp sợ, còn mang theo một phần phẫn nộ và bi thương.

“Ban đầu là do ông dùng máu của mình để chữa bệnh cho chúng tôi, tôi mới không màng tất cả mà gả cho ông, thề sẽ chăm sóc cho ông một đời một kiếp, hầu hạ ông, thì ra ... thì ra tất cả mọi thứ, đều là do ông gây ra! Ông không phải tới để cứu chúng tôi, mà ông tới là để hại chúng tôi!"

Bà ta lảo đảo xông lên phía trước, cào xé Khuất Hồng Hạc.

“Ông đúng là đồ không có lương tâm! Cái tên lừa đảo này! Ông có xứng đáng với tôi không hả? Năm đó ông tới làng Xà, trên người toàn là vết thương, là chúng tôi đã cứu lấy ông. Vậy mà ông lại lừa chúng tôi, hại chúng tôi, còn hạ độc chúng tôi, lại dùng máu của mình để chữa bệnh cho chúng tôi, để chúng tôi tôn sùng ông như thần linh. Tôi gả cho ông, cam tâm tình nguyện từ bỏ mọi thứ, làm người đàn bà của ông, làm người hầu của ông, vậy mà ông lại là một kẻ lừa đảo! Ông đúng là một tên ác ma!"

Xà Bích Yên điên cuồng, hệt như một người đàn bà nông thôn đanh đá, nhưng Khuất Hồng Hạc lại không ngăn cản.

Có lẽ lời nói của Xà Bích Yên đã đâm sâu vào tim ông ta, Khuất Hồng Hạc trông có vẻ vô cùng đau khổ.

"Là Miệt Cơ."

Khuất Hồng Hạc rốt cuộc cũng nói.

"Vốn dĩ tao cũng là một Huyền Môn chính tông, khi sắp phải đối mặt với cửa ải đột phá, tao đã tới Thập Vạn Đại Sơn tìm kiếm linh dược, muốn luyện chế một vài viên đan dược hộ kiếp, nhưng lại không ngờ giữa đường thiên kiếp đột nhiên giáng xuống. Tao độ kiếp thất bại, đúng lúc được Miệt Cơ cứu."

“Cô ấy bắt tao bái vào môn hạ cô ấy, bảo đảm giúp tao độ qua lôi kiếp, nhưng cô ấy đưa ra một yêu cầu, đó là tao phải mang theo Tiên Nhân Lệ tới làng Cung, hạ độc thánh nữ của nhà họ Cung là Cung Lăng Yên.

Lý Dục Thần kinh ngạc, không ngờ chuyện này còn liên quan đến cả mẹ của anh.

“Tại sao bà ta lại muốn đối phó nhà họ Cung?"

"Cái này thì tao không rõ."

"Rốt cuộc Tiên Nhân Lệ là thứ gì?”

"Tao cũng không biết." Khuất Hồng Hạc nói: "Miệt Cơ nói, Tiên Nhân Lệ là thánh dược, có thể khiến cho tiên nhân rơi lệ, ác ma có tình. Nhưng Tiên Nhân Lệ cũng là độc dược độc nhất trong thiên hạ, chỉ cần trúng độc, thì không một ai có thể giải."

"Miệt Cơ chữa khỏi vết thương do lôi kiếp của tao, nhưng lại hạ độc lên người tao, ném tao ở bên ngoài làng Cung. Cô ấy nói, nhà họ Cung nhìn thấy độc trên người tao, nhất định sẽ cứu chữa, bởi vì độc này chỉ có nhà họ Cung mới có thuốc giải. Chỉ cần tao vào được nhà họ Cung rồi, có được sự tín nhiệm của bọn họ, bỏ Tiên Nhân Lệ vào trong thức ăn của Cung Lăng Yên thì nhiệm vụ của tao coi như đã hoàn thành. Tao có thể chính thức bái nhập vào môn hạ của cô ấy. Cô ấy đã đồng ý với tao, sẽ cho tao ... cho tao trở thành thần dưới váy cô ấy."

Khuất Hồng Hạc liếc nhìn Xà Bích Yên một cái, trong mắt thoáng lộ ra sự áy náy, nhưng không biết ông ta lại nhớ tới cái gì, khuôn mặt lại đỏ lên, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.

Xà Bích Yên nghe đến đây, ngược lại ngừng khóc lóc, biểu cảm trên mặt trở lên đo đẫn, lẩm bẩm nói: "Tôi bỏ ra cả đời, con không bang một cau nói của người ta ... ”

"Sau đó thì sao?" Lý Dục Thần hỏi.

Khuất Hồng Hạc bừng tỉnh lại trong cơn mơ tưởng: "Quả thực người nhà họ Cung đã cứu tao, nhưng bọn họ không hề cho tao cơ hội hạ độc, bọn họ nói nhà họ Cung không nhận người ngoài, rồi đưa tao đến làng Xà dưỡng thương."

"Tao sống ở làng Xà mấy năm, độc đã hết, cơ thể cũng hồi phục lại. Người nhà họ Xà đối xử với tao rất tốt, bọn họ cứu tao, chăm sóc tao, phần ân tình này tao nhất định sẽ báo đáp. Tao đã giúp nhà họ Xà rất nhiều việc. Người nhà họ Xà rất nhiệt tình, còn giúp tao làm mai ở khắp nơi, bảo tao ở lại làng Xà để ở rể."

"Vốn tao báo ân xong, là có thể rời đi. Nhưng nghĩ tới dung nhan tuyệt thế của Miệt Cơ, tao lại lưu luyến không nỡ. Nếu có thể được một lần 'mây mưa' dưới lớp váy thạch lựu đó, đời này cũng không còn gì đáng tiếc. Huống hồ cô ấy còn đồng ý sẽ giúp tao độ kiếp, cùng cô ấy làm bạn với nhật nguyệt, sống mãi mãi bên nhau.”

"Tao lại đi tìm cô ấy, tao tưởng rằng cô ấy sẽ trách phạt tao, nhưng không. Cô ấy nói cô ấy đang luyện một loại thần dược, nếu như luyện thành, thì không cần phải lo lắng về lôi kiếp nữa. Cô ấy đã thu thập đủ dược liệu, duy chỉ còn thiếu thuốc dẫn. Mà thuốc dẫn của loại dược này, phải cần tới tim người sống."

"Miệt Cơ bảo tao nhỏ Tiên Nhân Lệ vào trong hồ chứa nước trên thượng nguồn của làng Mèo, lại cho tao một viên thuốc giải, nói đây là thuốc giải duy nhất của Tiên Nhân Lệ, bảo tao uống nó. Đợi khi người làng Mèo đều trúng độc rồi, tao lại dùng máu của mình giải độc cho bọn họ, như vậy bọn họ sẽ xem tao như thần thánh. Như vậy, là tao có thể khống chế cả làng Mèo, tìm một vài tim người thích hợp ở làng Mèo cho cô ấy là được."

"Tao biết chuyện này thương thiên hại lí, nhưng đứng trước dung nhan của Miệt Cơ, tao đã mất đi tất cả lý trí của mình, tao đã đồng ý với cô ấy. Nhưng tao không nhỏ Tiên Nhân Le vao trong hồ chứa nước, hồ chứa nước đo là nguồn nước cả toàn bộ làng Mèo, mấy chục trại lớn nhỏ, cũng phải mấy chục nghìn người, tao lo máu của tao không đủ dùng, vì vậy đã nhỏ vào trong giếng nước của làng Xà."

"Tao cứ tưởng Miệt Cơ luyện dược chỉ cần một hai quả tim người là đủ rồi, nhiều nhất mỗi năm luyện dược một lần. Tao nghĩ làng Xà có hơn nghìn người, mỗi năm chọn ra một hai người thì cũng không phải vấn đề gì lớn. Nhưng tao không ngờ, nửa năm đầu khi bắt đầu luyện dược là một lò, về sau mỗi tháng hai lò, hơn nữa, lượng thuốc cũng ngày càng gia tăng, thuốc dẫn ban đầu là một quả tim người, cuối cùng biến thành bảy quả."

"Tao không thể giết nhiều người ở làng Xà như vậy được, vì vậy mới để ý tới Miến Bắc. Mấy khu vực đó nuôi một đám heo con, chỉ riêng Diệu Ngõa Để đã có mấy trăm nghìn người, mỗi ngày đều có hàng trăm hàng nghìn người chết vì những nguyên nhân khác nhau. Tìm thuốc dẫn ở đó, không có nguy hiểm gì cả. Việc này vừa để tao giải quyết được nhiệm vụ mà Miệt Cơ giao cho, vừa bảo vệ được làng Xà."

Khuất Hồng Hạc thở dài: "Người làng Xà từng cứu tao, tao không muốn làm hại bọn họ. Đáng tiếc, thuốc giải duy nhất của Tiên Nhân Lệ bị tao uống mất rồi, chỉ có thể dùng máu của tao để giải độc cho bọn họ mà thôi."

Lý Dục Thần cười khẩy nói: “Đến bây giờ ông vẫn còn cho rằng bà ta cho ông uống thuốc giải hay sao?"

“Chẳng lẽ không phải sao?"

“Bỏ đi, ông ngu xuẩn như vậy. Tôi cũng không muốn nói nhiều với ông làm gì. Cái giếng mà ông hạ độc nằm ở đâu?"

"Ở lão trại."

"Dẫn tôi đi."

Khuất Hồng Hạc và Xà Bích Yên dẫn Lý Dục Thần và Nghiêm Cẩn đến lão trại, tìm miệng giếng đó.

Lý Dục Thần đứng bên mép giếng, thần thức đi vào dò quanh đáy giếng một vòng. Nước giếng bình thường, nhưng trên vách giếng quả thực còn sót lại một vài thứ kì quái. Khi thần thức tiếp xúc, phản hồi lại, vậy mà lại khiến anh dâng lên một niềm thương nhớ khó hiểu.

Anh đã trải qua ba kiếp, linh hồn được rèn rũa, cường đại tới mức nào, vậy mà chỉ với thứ nhàn nhạt còn sót lại này đã có thể lay động được cảm xúc của anh. Vậy những người dân bình thường đó làm sao có thể chịu đựng được? Chẳng trách bọn họ lại không ngừng rơi lệ, bi thương mà chết.


Trong mơ hồ, chuyện này còn có liên quan đến cả Ma giáo và Thiên ma.

Lý Dục Thần vừa suy nghĩ, vừa duỗi ngon tay ra, rạch một nhát lên lưỡi kiếm Huyền Minh.

Đầu ngón tay ngưng tụ ra một giọt máu, tròn trịa như hạt châu, trắng mịn như sữa, nhưng bên trên lại có một luồng khí đen bay quanh, đó là huyết khí Thiên Ma vừa mới sinh ra.

Anh nhẹ nhàng lật tay, giọt mau rơi vào trong giếng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.