Chương trước
Chương sau
Lý Dục Thần cũng rất tò mò không biết la bàn này có tác dụng gì.

Lúc đầu anh nhìn thấy ở sạp hàng rong, trên đó còn lưu lại một số hơi thở cổ xưa bí ẩn, đặc biệt là những câu thần chú đó, anh đã học đủ loại thần chú ở 'Thiên Đô nhưng lại không hiếu.

Vì thiếu kim chỉ nam nên mặc dù đã sửa chữa nhưng vẫn không thể nhìn ra được chức năng cụ thể của la bàn. Chỉ trong quá trình sửa chữa, anh phát hiện ra chất liệu bên trong của la bàn này rất đặc biệt, cấu trúc cũng tất phức tạp.

May mà chỉ bị hỏng ở bề mặt, nếu không thì anh chưa chắc đã sửa được.

Anh cứ thế mà mang la bàn này theo bên người, không coi trọng lắm nhưng cũng không vứt đi

"Ông Châu, bây giờ vật đã về với chủ rồi” Lý Dục Thần trả la bàn cho Châu Khiếu Uyên: "Ông Châu có thể lắp kim chỉ nam vào thử xem, biết đâu có thể mở được bí cảnh Huyền Vũ, tìm được nơi chôn vàng của Sở Vương.”

Châu Khiếu Uyên lắc đầu nói: "Gió thu hiu quanh nay lại đổi thay thế sự! Tôi đã sống hơn một trăm tuổi rồi, đã quen với với việc vương kỳ trên thành đổi thay, chuyện tìm vàng xem long mạch, tôi đã không còn hứng thú nữa rồi. Triều đại có hưng có suy, gia tộc trường tồn muôn năm. Tôi chỉ mong con cháu mình được bình an, giữ được gia nghiệp này là đủ rồi.”

"La bàn này là do cậu tìm lại được, cậu lại là đệ tử Thiên Đô, môn hạ Vạn Tiên. Nghĩ đến Lưu Bá Ôn kinh thiên động địa, là cổ kim có một không hai, có lẽ la bàn của ông ấy có công dụng khác, chỉ có ở trong tay cậu mới không bị hủy hoại”

Nói xong ông ta tháo la bàn giả ra, lấy kim chỉ nam rồi đưa cho Lý Dục Thần: "Cái này cũng cho cậu, cậu lắp vào xem."

Lý Dục Thần không từ chối.

Châu Khiếu Uyên đã nói như vậy, nếu từ chối nữa thì quá giả tạo.

Anh lắp kim chỉ nam vào la bàn cổ đó.

Ngay khoảnh khắc đó, thần thức của anh dao động, chỉ thấy trên la bàn, Thiên Ti ở trung tâm nơi đặt kim chỉ nam phát ra một vòng ánh sáng thần thánh, năng lượng cực âm chứa đựng trong đó như gợn sóng từ vực sâu địa ngục, lan tỏa trong thức hải của anh.

Lý Dục Thăn nhìn Lâm Mộng Đình, thấy cô cũng đầy vẻ kinh ngạc, rõ ràng cũng cảm nhận được pháp lực trên la bàn này.

"Mộng Đình, em có hiểu những câu thần chú này không?"

Lý Dục Thăn nâng la bàn rồi rót pháp lực vào đó, những câu thần chú trên mặt la bàn phát ra ánh sáng kỳ áo.

“Cái này...” Lâm Mộng Đình cau mày lại: "Giống như bùa chú nhưng lại không phải bùa chú, có phải cần sắp xếp theo một thứ tự nhất định mới có hiệu lực không?"

Lý Dục Thần gật đầu: "Anh cũng phát hiện ra chắc là những câu thần chú này phải phối hợp với can chí bát quái và phương vị 24 núi trên la bàn”

Anh lại hỏi Châu Khiếu Uyên: "Ông Châu, vừa rồi ông nói cái này gọi là gì?"

"La bàn Lục Hư Luân Chuyển." Châu Khiếu Uyên nói: "Tổ tiên chúng tôi truyền lại là gọi như vậy, không biết có phải tên gốc không” 

"Lục Hư Luân Chuyển...” Lý Dục Thần lẩm bẩm đọc một lần: "Tôi hiểu rồi, dương là thực, âm là hư, trong quẻ tượng, quẻ âm ở giữa bị đứt, là hư tượng, lục hư chính là lục đoạn, lục hào đều đứt, chính là quẻ Khôn”

Lâm Mộng Đình kinh ngạc nói: "'Khôn là đất, là mẹ, Lục Hư Luân Chuyển... chẳng phải là ý nghĩa của luân hồi sao?"

Lý Dục Thần hơi kinh ngạc, nhìn la bàn trong tay.

Anh dùng một tay nâng lên, một tay nhẹ nhàng lướt trên mặt la bàn, ánh sáng thần thánh trên la bàn lóe lên, từng vòng gợn sóng lan ra tư đáy trung tâm, chia la bàn thành nhiều vòng tròn đồng tâm.

Mỗi vòng đều có thể xoay tự do, xoay thuận xoay nghịch, không ảnh hưởng đến nhau.

Lý Dục Thần hiểu rồi, công dụng kỳ diệu của la bàn này nằm ở chỗ xoay tròn này.

Từ Thiên Can, Địa Chi, Bát Quái, 24 núi... Cộng thêm nhiều câu thần chú, vòng này chồng lên vòng kia, chồng lên nhau, cần phải kết hợp từng lớp mới có thể phát huy được công dụng kỳ diệu.

Giống như bàn mã số của két sắt vậy, thông thường chỉ có ba lớp, muốn giải mã đã tất khó rồi. La bàn này có 49 lớp bên trong bên ngoài, mỗi lớp đều khác nhau, Thiên Can là mười, Địa Chỉ là mười hai, Bát Quái là tám, núi là 24..

Độ phức tạp của nó còn phức tạp hơn gấp tỷ lần so với mã số két sắt.

Chỉ trong chốc lát như vậy, Lý Dục Thần đã thử ra được một số khả năng, đồng thời cũng lĩnh ngộ được một chút công dụng kỳ diệu của những câu thần chú đó, trong đó có một vòng do thần chú tạo thành, đại diện cho 28 chòm sao.

Nhưng theo sự chuyển động của bánh xe, thần chú liên tục thay đổi, còn rất nhiều thứ anh không hiểu được ý nghĩa.

"Ông Châu, hẳn là la bàn này còn có kinh thư bí kíp tương ứng, Lưu Bá Ôn có truyền lại không?” Lý Dục Thần hỏi.

Châu Khiếu Uyên lắc đầu nói: "Lúc đầu có vài câu khẩu quyết nhưng vì không thể thành văn nên chỉ có thể truyền miệng. Đến tay tôi thì đã bị thất lạc, chỉ còn lại la bàn thôi."

Lý Dục Thần cảm thấy tiếc nuối.

Anh đã cảm thấy Lục Hư Luân Chuyển Bàn này không phải là pháp khí bình thường, công năng rất mạnh mẽ, chắc chắn không phải do Lưu Bá Ôn sáng tạo ra, bởi vì hơi thở trên đó rất cố xưa.

Loại pháp khí phức tạp như vậy nhất định phải có. kinh sách bí văn chuyên dụng, chỉ dựa vào khẩu quyết là không đủ. Đoán chắc lúc đầu Lưu Bá Ôn cũng không muốn giao hoàn toàn thần khí này cho người nhà họ Châu nên chỉ để lại vài câu khẩu quyết.

Không có bí kíp thỉ tương đương với việc không có hướng dẫn sử dụng, chỉ có thể từ từ mò mẫm thôi Lý Dục Thần nói: "Tôi có thể đến hồ Huyền Vũ thử xem có thể vào được bí cảnh không, đi hay không thì tùy ông Châu sắp xếp.

Châu Khiếu Uyên suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu có thể vào được thì dù sao cũng phải vào xem một chút, cũng coi như hoàn thành một tâm nguyện của tôi, bất kể kết quả thế nào, hãy để sứ mệnh của nhà họ Châu này kết thúc trong tay tôi."

"Nhưng trước khi vào bí cảnh, chúng ta vẫn nên. giải quyết chuyện của cậu trước. Tôi muốn ngày mai sẽ triệu tập võ lâm đồng đạo ở trấn trên mở một buổi họp giải thích. Đồng Hạo có đến hay không thì cũng không sao, nhân cơ hội này để giải tỏa hiểu lầm của giang hồ đối với Dục Thần cậu trước đã” 


Lý Dục Thần định phản đối, Tiêu Sinh ngắt lời anh, nói: "Tôi biết chức minh chủ võ lâm chẳng đáng là gì rong mắt cậu nhưng cậu cũng đừng vội phản đối, nghe tôi nói hết đã.”

“Tuy tôi và ông Châu có chút tiếng tăm trong võ lâm, hôm nay giúp cậu làm sáng tỏ danh dự một lần nhưng những người không biết còn tưởng chúng tôi dùng danh tiếng để áp bức người khác, thậm chí còn tưởng chúng tôi được cậu ban ơn huệ gì đó. Nhưng chúng tôi tiến cử cậu làm minh chủ võ lâm thì chắc chắn sẽ có người không phục rồi sẽ ra ngoài khiêu chiến, cậu lại đánh bại quần hùng, thống nhất giang hồ, từ đó về sau, các gia tộc giàu có trên đời này sẽ không còn làm địch với cậu nữa, cậu muốn phục hưng nhà họ Lý cũng không còn lo lắng gì nữa.”

Lý Dục Thần thấy có lý. Quả thật, anh còn rất nhiều việc phải làm, không thể cứ mãi lo chuyện thế tục. Nếu có thể khiến võ lâm Hoa Hạ kinh sợ trong một lần thì cũng coi như giải quyết dứt điểm chuyện tranh đấu giữa các gia tộc, đảm bảo an toàn cho gia đình và bạn bè.

Châu Khiếu Uyên nói: "Lão Tiêu nói đúng. Hơn nữa, nếu cậu làm minh chủ thì tạo nên tiếng vang lớn, có thể dụ được bọn Đồng Hao ra mắt” 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.