Chương trước
Chương sau
Lý Thừa Hi đánh Thôi Chính Tú xong thì cuối cùng cũng thở hắt ra một hơi

Ông ta thở hồng hộc rồi lau vết máu trên điện thoại.

Thôi Chinh Tú ôm đầu, mặt đây máu, hỏi: "Đạo Lệnh đại nhân, rốt cuộc là vì sao thế? Mặc dù ngài là 'Đạo Lệnh nhưng tôi cũng là thị trưởng của Tam Trì Uyên, ngài không thể tùy tiện đánh tôi như thế được! Tôi muốn đi khiếu nại ngài!”

“Khiếu nại?" Lý Thừa Hi nhìn ông ta một cái rồi cười lạnh nói: "Aiss chết tiệt! Ông cứ việc đi khiếu nại đi, tôi xem ai sẽ nghe ông nói. Bắt bạn của quốc chủ mà còn dám ăn nói ngông cường ở đây”

“Bạn của quốc chủ?” Thôi Chinh Tú đần người luôn.

Lý Thừa Hi không thèm để ý đến ông ta nữa, nhìn về phía Lý Dục Thần cùng cả nhà Ba Ô ở trong góc tường.

"Xin hỏi, vị nào là Lý công tử?"

"Là tôi."

"Aizza, tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Tôi đến muộn rồi Lý Thừa Hi đổi sang một gương mặt tươi cười nịnh nọt lấy lòng: "Lý công tử quả nhiên là một người tuấn tú lịch sự, tài năng thiên bẩm, đúng thật là đã gặp nhau quá muộn màng. Kẻ hèn này cũng họ Lý, năm trăm năm trước..."

Ông ta muốn nói năm trăm năm trước là người một nhà nhưng có lẽ cảm thấy không thích hợp nên đã dừng lại.

Lý Dục Thăn cười cười nói: “Nếu ông đã đến thì hắn là biết nên làm như thế nào rồi chứ?”

“Biết, biết Lý Thừa Hi gật đầu, sau đó nhìn về phía Ba Ô: "Vị này chính là Ba Ô tiên sinh nhỉ?”

Ông ta đột nhiên đứng thẳng người dậy, sảc mặt nghiêm nghị, mang theo dáng vẻ trang trọng mà uynghiêm.

“Phụng lệnh của quốc chủ, bổ nhiệm Ba Ô trở thành người bảo vệ núi Bạch Sơn, trưởng thôn của thôn Bạch Thần, giữ nguyên tước hiệu, cha truyền con nối. Lưỡng Giang đạo, quận Tam Trì Uyên và các cấp chính phủ khác đều không được ảnh hưởng đến việc thực hiện nhiệm vụ dưới bất kỳ hình thức hay bất kỳ lý do gì, và phải toàn lực ủng hộ trong phạm vi quyền hạn và chức trách."

Lý Thừa Hi vừa dứt lời, quận trưởng Thôi Chinh Tú và thị trưởng Thân Trung Húc đều ngẩn người ngay tại chỗ.

Ba Ô trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên khóc òa lên, ông lão tủi thân giống như một đứa trẻ.

Ba Kỳ Lan và Ayna cũng lau nước mắt.

Lý Dục Thần biết, có sự ủng hộ của quốc chủ và Đạo Lệnh, gia đình này sẽ không căn phải lo lẳng về đời sống sau này nữa. Còn về tương lai sẽ như thế nào thì ai biết được cơ chứ?

Anh nhìn thoáng qua vết còng tay trên cổ tay của Ba Ô rồi nói với thị trưởng Thân Trung Húc: "Tôi đã từng nói, nếu bọn họ thiếu một sợi tóc nào thì tôi sẽ nhổ hết tóc của ông xuống rồi nhét vào bên trong sọ não của ông”

Thị trưởng đã sớm bị dọa sợ đến mức tê liệt. Hậu đài của lão già này là quốc chủ, hơn nữa xem ra mối quan hệ với quốc chủ còn tốt hơn so với cái người là quốc sư kia.

"Đại nhân! Tha mạng! Chuyện này không thể trách tôi được!"

Lý Dục Thần vung tay lên, tóc trên đầu Thân Trung Húc liền rơi xuống dưới thành một chùm, trên 

đỉnh đầu nứt ra một vết nứt, chùm tóc chui vào bên trong vết nứt đó, lộ ra một nữa, nhìn từ xa trông giống như đình của cái búi sắt.

“Sau này trời mưa nhớ che ô, cẩn thận nước rơi vào đầu. Lý Dục Thần nói.

Lý Dục Thần muốn đi xem con sông u ám đó một chút

Ba Ô liền đưa Lý Dục Thần vào trong núi, đi đến một sơn động bí ẩn.

Lối vào của sơn động này hết sức nhỏ hẹp, mọc đầy cỏ dại và dây leo, người bình thường thật sự không thể phát hiện ra nó, cho dù có phát hiện thì cũng sẽ không đi vào, bởi vì nhìn sơ qua đây chỉ là một khe đá rộng cỡ bằng một người, bắt buộc phải nghiêng người mới có thể đi vào.

Lý Dục Thần đi theo Ba Ô vào bên trong, sau khi đi vào khoảng hơn mười mét mới trở nên rộng hơn một chút, sau khi đi một quãng đường quanh co, khúc khuỷu, cuối cùng cũng xuất hiện một hang động tương đối rộng rãi. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.