Chương trước
Chương sau
“Được rồi, ừm, được rồi."

Ba Kỳ Lan đứng ở một tư thế kỳ lạ, sau đó quay đầu nhìn Ba Ô: "Bố, đúng như vậy chứ."

"Ừm, không đúng không đúng, cứng nhắc quá, phải mềm mại!"

Ba Ô đứng thẳng, bày ra tư thế giống Ba Kỳ Lan nhưng có lẽ là do ông ấy uống quá nhiều rượu nên trông ông ấy thực sự mềm mại và linh hoạt hơn nhiều, có hơi giống tư thế khởi đầu của Tuý quyền.

Chỉ thấy mặt ông ấy nghiêm nghị, cau mày, mắt nhìn chằm chằm xuống đất rồi niệm một câu thần chú kỳ diệu:

"Ô Mộc Khắc! Ô Mộc Khắc! Gurulu biu gurulu biu... Không Long Khang Lang kháng Lang kháng... Không Long Khang Lang kháng Lang kháng..."

Theo câu thần chú, cơ thể ông già bắt đầu lắc lư, cánh tay đung đưa, trong nhà vang lên một nhịp điệu huyền ảo.

Lý Dục Thần suýt nữa thì bật cười.

Một ông già Cao Ly say rượu niệm thần chú kỳ lạ, bước những bước kỳ lạ, nếu có ai quay đoạn này lại rồi đăng lên mạng xã hội thì chắc chắn sẽ nổi tiếng.

Lý Dục Thần cảm nhận được sự bí ẩn của câu thần chú này, chỉ là lời ông già niệm ra đã không còn là bản gốc chính thống nữa, thêm phần buồn cười nên mất đi hiệu quả.

Lúc này, Ayna cuối cùng cũng không nhịn được mà cười lớn.

Ba Kỳ Lan vừa định cười nhưng lại nghĩ đến mình cũng niệm như vậ mà có thể còn cứng nhắc hơn cả người bố đang say rượu nên không cười nổi.

Kim Hỷ Dân nằm trên đất bị đánh cho choáng váng vừa ngạc nhiên vừa giận, gào lên: "Mau đi mời thị trưởng đến đây! Tao muốn bọn chúng chết hết! Chết hết đi!"

Vài tên côn đồ vốn đã muốn chạy trốn, đang lo không có cớ, sợ quay lại sẽ bị Kim Hỷ Dân xử lý, cho nên khi bọn chúng nghe thấy lời này thì chạy mất dạng.  

"Ê!" Kim Hỷ Dân hét lên: "Quay lại đây! Tao không bảo bọn mày đi hết mà!"

Cánh cửa chỉ còn lại một cơn gió, bóng người đã biến mất từ lâu.

Kim Hỷ Dân chỉ cảm thấy thống khổ, nhìn chằm chằm vào Lý Dục Thần: "Nhóc con, mày đợi đấy! Tao sẽ bảo thị trưởng thả chó cẩn chết mày!”

Lý Dục Thần cười lạnh lùng rồi nói với Ayna: "Có phải tên lưu manh này bắt nạt cô không?”

“Đúng vậy." Ayna nhìn vẻ thảm hại của Kim Hỷ Dân, không hề thương xót, nhớ lại những lần anh ta bắt nạt mình, cô ta chỉ mong cắn một miếng thịt trên người Kim Hỷ Dân.

"Anh ta không chỉ bắt nạt tôi mà còn có rất nhiều cô gái trong thôn cũng. bị anh ta bắt nạt, bạn học Tiểu Mẫn của tôi bị anh ta hại chết đó!"

Lý Dục Thần nói: "Anh ta đã bắt nạt cô như thế nào, còn những người khác nữa, bây giờ cô cứ trả thủ lại như vậy đi."

"Tôi ư?" Ayna giật mình, cô ta hận Kim Hỷ Dân, trong lòng đã nguyền rủa anh ta vô số lăn nhưng bảo cô ta tự tay trả thù thì cô ta lại không dám.

Ayna như được tiếp thêm sức mạnh, hít một hơi thật sâu rồi cầm lấy một chiếc kéo trên bàn, đi về phía Kim Hỷ Dân.

Kim Hỷ Dân cuối cùng cũng sợ hãi bò trên mặt đất, muốn bò ra ngoài

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng chó sủa dữ dội.

 Kim Hỷ Dân mừng rỡ nói: "Thị trưởng! Cứu tôi với! Thị trưởng!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.