Chương trước
Chương sau
Trong hư không xung quanh Mã Sơn, bùa chú màu vàng nhấp nháy, từng tấm bùa ấn nhập vào cơ thể anh ta, đế đèn trên lưng anh ta cũng phát ra ánh sáng vàng.

Không lâu sau, ánh sáng vàng trở nên rực rỡ bao phủ toàn bộ cơ thể Mã Sơn.

Tra Na Lệ đứng bên cạnh, căng thắng nắm chặt tay.

Ánh sáng vàng từ từ tan đi, nhìn lại đế đèn trên lưng Mã Sơn, nó đã biến mất.

Mã Sơn đột nhiên ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, rồi ngất đi.

Tra Na Lệ sợ hãi vội vàng chạy tới đỡ Mã Sơn, nhẹ nhàng vỗ vào má anh ta gọi: "Mã Sơn! Mã Sơn!"

"Anh ta không sao đâu” Đỗ Thanh Hồi nói: "Chỉ là thần hồn bị chín ngọn nến âm hỏa bao bọc nên tạm thời hôn mê thôi."

Anh ấy lấy ra vài viên thuốc rồi nhét một viên vào. miệng Mã Sơn, đưa những viên còn lại cho Tra Na Lệ nói: “Đợi anh ta tỉnh lại thì cho anh ta uống thêm một lên, những viên còn lại thì bảy ngày uống một viên”

Tra Na Lệ nhận lấy thuốc, cảm ơn rối rít. 

Lý Dục Thần cũng thay Mã Sơn cảm ơn sư huynh và sư tỷ, ba người cùng nhau nhìn về phía sông Mê Kông.

Lúc này, sông Mê Kông không có gió không có sóng, mực nước cũng đã trở lại bình thường.

Đa Cát đã biến trở lại thành dáng vẻ bình thường của một con chó, chỉ là toàn thân đây máu, khập khiễng đi dọc theo những viên đá vụn ven sông về phía chiếc xe đẩy trên sườn núi.

Đạt Ngõa ngồi trên xe đẩy, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Đa Cát đi đến bên xe đấy, cúi đầu xuống dường như đang chờ chủ nhân trách mắng.

Đạt Ngõa đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó, khế lầm bẩm: "Đa Cát! Làm tốt lắm! Mày rất tuyệt!"

Đa Cát ngẩng đầu lên, quay lại nhìn sông Mê Kông, trong mắt có một tỉa buồn bã.

Lý Dục Thần và hai người kia nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh họ.

Hướng Văn Tình và Đồ Thanh Hồi cũng đã nghe Lý Dục Thần kể về lai lịch của Đạt Ngõa, vừa kinh ngạc vừa cảm ơn bà ấy, đồng thời cũng cảm thấy buồn vì cái chết của Tang Cát. 

"Các vị không cần cảm ơn tôi, cũng không cần buồn vì Tang Cát” Đạt Ngõa bình tĩnh nói: "Chúng tôi đến đây theo sự chỉ dẫn của thần linh, đây chính là số mệnh của Tang Cát! Ngược lại, tôi phải cảm ơn cậu Lý, chính cậu đã cứu Tang Cát mới khiến nó có thể nghe được tiếng nói của thần linh và đến được nơi này."

Lý Dục Thần không khỏi cảm thấy xấu hổ. Sự thánh khiết và cao thượng của Đạt Ngõa là điều mà người thường không thể đạt tới. Nếu trên đời có Phật thì Đạt Ngõa chính là Phật.

"Bà à, tiếp theo bà định đi đâu? Nếu không chê thì có thể đến ở nhà tôi ở thành phố Hòa, tôi tin chắc mọi người sẽ thích bà” Lý Dục Thần nói.

Đạt Ngõa nhẹ nhàng lắc đầu: "Cảm ơn, tôi xin nhận tấm lòng của cậu. Tôi đến từ đâu thì phải trở về đó. Bệnh của Tang Cát đã khỏi rồi, cũng đã hoàn thành sứ mệnh rồi, tôi cũng nên trở về thôi”

Bà ấy nhìn về phía tây: "Đa Cát, chúng ta đi thôi”

Đa Cát cúi đầu, chui vào vòng dây thừng trước xe đầy, kéo xe đẩy rồi khập khiễng đi xuống núi theo con đường mòn.

Tiếng bánh xe lăn bánh, bọn họ đi theo con đường cũ, dọc theo bờ sông Mê Kông, chậm rãi đi về. 

Đi được vài bước, Đa Cát đột nhiên dừng bước. quay đầu nhìn lại

Ngay phía sau xe kéo, một con rắn hổ mang chúa dài vài mét đang đứng thẳng giữa đường lặng lẽ nhìn họ.

Con rắn và con chó nhìn nhau, rất lâu không nhúc. nhích.

Ngược lại, con rắn hổ mang chúa kia lại rơi hai giọt nước mắt trong veo trên tảng đá ven bờ sông Mê Kông.

Nó nhìn theo người thân rời đi, cho đến khi bóng xe chìm vào đám cỏ dài trên con đường cổ ven sông, biến mất ở tận chân trời

Nó mới tuột xuống nước. 

Nước mắt trên tảng đá nhanh chóng bị ánh nắng mặt trời làm khô, để lại hai vết không thể xóa nhòa. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.