Lời nói của Lý Ngôn Thành lúc này giống như một tiếng sét nổ tung trong đầu Lý Dục Thần,
Anh choáng váng mất một lúc.
Lòng người có nhất thiết phải ác độc đến như thế không?
Mã Sơn lao đến đấm bụp bụp hai phát, làm cho hai xương sườn của Tác Cương bị gấy.
"Cho mày chừa cái thói ăn nói toàn những điều vô nghĩa."
Mã Sơn thật sự rất muốn đánh nhau, nhưng Lý Dục Thần đã ngăn lại, nói: "Không việc gì phải lãng phí sức lực của mình như vậy. Những điều anh ta nói hẳn là sự thật rồi”
"Cái gì cơ?" Mã Sơn kinh ngạc hỏi lại: "Làm sao lại có thế? Không phải Lý Ngôn Thành nói anh ta với em là người một nhà à? Vậy hóa ra là anh ta nói dối lừa em sao?"
"Không, anh ta không hề nói dối em.”
“Vậy tại sao anh ta lại muốn giết em?”
“Bởi vì nhà họ Lý cần rất nhiều vốn để có thể tái xuất trở lại, các chỉ nhánh ở nước ngoài mấy ngày nay đều đang chuẩn bị cho sự trở lại ấy. Anh ta sợ nếu em thật sự có thể vực dậy được nhà họ Lý phục hưng trở lại, toàn bộ tài sản anh ta vất vả cả đời mới có được sẽ phải nộp về hết cho nhà họ Lý ở thành phố”
“Vậy anh ta cũng đâu căn phải nói cho em biết làm gì, nếu như không phải là anh ta chủ động nói cho em biết thì bây giờ em vẫn không biết thôi.”
Lý Dục Thần liền rơi vào trăm tư, đây cũng chính là điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3659799/chuong-1182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.