Chương trước
Chương sau
Lý Dục Thần kiểm tra thân thể của bọn họ một lần, sau khi xác nhận không có gì đáng ngại thì lại cho bọn họ mấy viên đan dược, bảo bọn họ dùng đúng hạn.

Sau đó, anh bảo Hầu Thất Quý đi mua cho mình và Lâm Mộng Đình một chiếc điện thoại. Sau lăn lôi kiếp này, đồ đạc trên người hai người đều đã hóa thành tro bụi.

Hầu Thất Quý nghe vậy, rất nhanh đã làm xong cho anh.

Lý Dục Thần lập tức gọi điện cho Hướng Văn Tình, muốn hỏi xem cô ấy có nghe nói về một vị thần tên là Ô Mộc Thiếp hay không.

Nhưng lại không liên lạc được với Hướng Văn Tình.

Chẳng lẽ cô ấy vẫn còn ở Nam Dương?

Trong lòng Lý Dục Thần hơi có chút lo lắng, nhưng lại cảm thấy mình lo lẳng dư thừa.

Lấy thực lực của Hướng sư tỷ, có thể xảy ra chuyện gì chứ?

Chắc hẳn là không có tín hiệu.

Nhưng đến ngày hôm sau, anh vẫn không thể liên hệ với Hướng Văn Tình.

Lý Dục Thần rốt cuộc cảm thấy có điều gì đó không đúng, liền dùng Thanh Điểu đưa tin tới Thiên Đô, thuận tiện hỏi chuyện về Ô Mộc Thiếp.

....

Ba ngày sau, Lý A Tứ trở về.

Dáng vẻ phong trần mệt mỏi, trở về theo anh ta còn có một đứa bé mười mấy tuổi, nhìn tuổi tác thì nhỏ hơn Lâm Vân một chút

Lý A Tứ thấy Lý Dục Thần trở về, trong đôi mắt nặng rề liền có ánh sáng, nhưng khi anh ta nhìn thấy Lâm Mộng Đình ngốc nghếch thì lại phai nhạt xuống.

"Đứa nhỏ này từ đâu ra vậy?"

Hầu Thất Quý nhìn đứa bé sau lưng Lý A Tứ, hỏi.

"Em trai của Ngọc Xuân", Lý A Tứ nói.

"Là em gái!", đứa bé sửa lại. 

"Em trai”, Lý A Tứ kiên trì nói

"Em gái!", đứa bé có vẻ còn kiên trì hơn anh ta.

"Ngọc Xuân đã nói em là em trai", Lý A Tứ nói

Đó là bởi vì bố mẹ em muốn có một đứa con trai, từ nhỏ đã nuôi em như một thẳng con trai, thật ra em là nữ, không tin em cởi quần áo ra cho anh xem!”

Đứa bé nói xong liền muốn cởi quần áo.

Hầu Thất Quý vội vàng ngăn cản.

Mặc dù là trẻ con, nhưng cũng đã mười lăm tuổi, thật ra là đã trưởng thành,

"Cháu tên gì?", Hầu Thất Quý hỏi.

"Ngũ Ngọc Kỳ", đứa bé nói.

Nếu là trước kia, chắc chắn Lý A Tứ sẽ lúng túng không biết làm gì, nhưng bây giờ Lý A Tứ từ đầu đến cuối đều không có cảm xúc gì, trong ánh mắt cũng không có chút gợn sóng nào.

"Anh chưa bao giờ nói thế”, Lý A Tứ nói.

"Anh đã nói", Ngũ Ngọc Kỳ kiên trì nói: "Lúc anh cứu nhà em ra, anh đã nói sẽ chăm sóc người nhà em.

"Anh đã đưa cả nhà em về quê, cũng cho tiền đủ để ba người sống sung túc rồi”, Lý A Tứ nói. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.