Chương trước
Chương sau
"Dục Thần..."

Ánh mắt Lâm Mộng Đình lóe lên một tia thanh tỉnh, giống như ánh trăng trong trời mây đen, chợt lóe thoáng qua.

Cô lại trở nên ngơ ngác, không có chút tinh thần nào.

Lệ khí của Lý Dục Thần khiến ma khí trong máu tràn ra, làm tàn hồn của Lâm Mộng Đình tỉnh lại trong thời gian ngắn ngủi, nhưng nhanh chóng biến mất.

"Mộng Đình! Kiên trì, anh nhất định sẽ lấy lại linh hồn cho em!", Lý Dục Thần nói.

Anh nhẹ nhàng đặt Lâm Mộng Đình xuống, đứng dậy, lửa giận ngập trời, đối mặt với đám Vu sư và dân chúng bất lực như những con cừu non trên đồng hoang.

Anh lại túm lấy một Vu sư, tức giận hỏi: "Nói, các người đang hiến tế ai? Thần ở đâu? Những Đại Vu khác ở đâu?"

Người này sợ hãi đến mức bắt đầu huyên thuyên bằng tiếng địa phương của họ.

Lý Dục Thần nghe vậy liền nôn nóng, giang tay xé nát người này.

Những người còn lại sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt.

Lúc này, một người đứng lên từ trong đám đông, nói: "Cậu cần gì phải làm khó bọn họ, họ chỉ là những tín đồ của Thần, là những tín đồ lương thiện trên thế giới".

Người nói là một ông già thấp lùn, khuôn mặt sần sùi, mặc quần áo bình thường, không khác gì những người dân chăn nuôi trên thảo nguyên.

Lý Dục Thần quay người liếc nhìn Vu sư bị đóng đỉnh trên cột. "Tôi biết rồi, ông mới là Lữ Hiển!" "Cậu đoán không sai, tôi chính là Lữ Hiển".

Ánh mắt Lý Dục Thần như dao, lạnh lùng nhìn ông ta: "Ông lại còn dám đứng rai"

"Tôi không thể trơ mắt nhìn cậu làm tổn thương những người dân hiền lành trên thảo nguyên này", Lữ Hiển nói.

"Hiền lành?", Lý Dục Thần cười lạnh nói: "Nhân danh tế thần, dùng hình đốt người, giết người lấy máu, rút mất linh hồn, đây gọi là lương thiện sao?"

"Đây chỉ là một nghỉ thức cổ xưa, không liên quan gì đến bọn họ. Bọn học chỉ hi vọng đánh thức thần linh, mang lại hạnh phúc cho họ”.

"Nghỉ thức? Vị thần nào lại cần nghỉ thức như vậy để thức tỉnh? Nếu vậy thì cũng là một ác thần!"

"Vị Thần nào mà không cần nghỉ thức như vậy chứ?", Lữ Hiển nhìn bầu trời, khuôn mặt sần sùi cũng thê lương như vùng đất hoang dã này.

Lý Dục Thần không muốn nói nhảm với ông ta nữa, nói: "Trả lại linh hồn của cô ấy, nếu không tôi sẽ giết ông!"

"Cậu cảm thấy tôi sẽ bị cậu uy hiếp sao? Mạng sống của tôi so với Thần thì không là gì cả".

"Vậy tôi sẽ giết chết tất cả tín đồ của các người, tiêu diệt thần linh của các người, khiến Thần của các ngươi hoàn toàn biến mất khỏi thế giới!"

Lữ Hiển hoàn toàn không sợ hãi mà còn cười lớn:

"Hahaha, giọng điệu thật lớn! Tuổi còn trẻ đã có thể ngự kiếm bay trên trời, quả thực có thể gọi là thiên tài. Nhưng cục cưng à, cậu còn quá trẻ, chẳng lẽ sư phụ cậu không dạy cậu, giữa Tiên Thiên và Tiên Thiên cũng có chênh lệch sao?”

"Cậu có biết nơi này là nơi nào không? Không phải ngẫu nhiên mà tôi chọn nơi này để đặt đàn tế thần. Tuy linh khí nơi này cạn kiệt nhưng lại vô cùng hoang vắng. Nhưng đây chính là nơi Thần giáng lâm! Là thánh địa cổ xưa của Tát Mãn! Thần sinh ra ở đây, sấm sét cổ xưa rơi xuống đây, tất cả tà ma đều không thể sống sót ở đây!”

Lữ Hiển nói như thể đang niệm thánh thơ.

"Cậu chắc là Lý Dục Thần rồi, tôi biết cậu, hai mươi năm trước, chúng tôi đi tìm cậu, đều cho rằng cậu đã chết. Truyền thuyết kể rằng Lý Thiên Sách đã tự tay bóp chết cậu vì dòng máu Thiên Ma của cậu sẽ mang đến mối nguy hiểm không xác định cho nhà họ Lý".

Lý Dục Thần càng nghe càng tức giận, sức mạnh trong mạch máu không thể khống chế được nữa, sát ý xao động trong lồng ngực dâng phun trào.

Anh vẫy tay một cái, rút kiếm Huyền Minh đang đóng đinh Vu sư trên cột bay vào tay anh.

Một luồng kiếm khí theo đó được phất ra.

Kiếm khí từ lòng đất tuôn ra, giống như long xà bay lên, chém ra mười dặm, những nơi đó đi qua, mặt đất rạn nứt, không có một ngọn cỏ.

Những người ở phía kiếm khí hướng vào ngay lập tức biến thành tro tàn.

Chỉ còn lại Lữ Hiển, trơ trọi đứng ở nơi đó.

Trên mặt ông ta tràn đầy kinh hãi, trong mắt tràn ngập không thể tin được, ông ta nhìn Lý Dục Thần, chỉ là trong ánh mắt kia lại có một tia vui mừng không thể phát hiện.

"Đây... đây là... Thiên Ma..."

Câu tiếp theo còn chưa kịp nói ra, thân thể của ông ta đột nhiên tiêu tán, biến thành một hình bóng sương mù.

Gió trên đồng cỏ bao la thổi đến, thổi tan ông ta, không để lại dấu vết gì.

Khóe mắt Lý Dục Thần như muốn nứt ra, ma khí trong ngực dâng trào, sát khí không ngừng tràn ra.

Nhiệt độ trên toàn đồng cỏ bát ngát giảm xuống, như thể đã bước vào trời đông giá rét.

Sương giá ngưng tụ trong không khí, mấy vạn người đang quỳ rạp trên mặt đất run bần bật.


Hết thảy đều đúng như tình hình Thần giáng thế mà bọn họ mong đợi.

Chỉ là không có những đám mây tốt lành đây màu sắc, không có Phượng hoàng bay lên mà chỉ có bóng tối và sát khí vô tận.

Đầu tiên là những Vu sư còn lại trên tế đàn, thân thể vỡ vụn, bốc lên từng đám sương máu.

Tiếp theo là một số người ở gần tế đàn, từng người lần lượt ngã xuống...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.