Chương trước
Chương sau
“Hahahaha…”, bà ta cười điên cuồng, máu chảy ra từ hốc mắt khô cạn và trống rỗng, “Quả báo! Đều là quả báo! Nhà họ Lý đều chết hết! Lý Vân Hoa, Cung Lăng Yên, các người không thế nghĩtới, đứa con hoang của các người cũng sẽ chết trong tay tôi! Hahaha…”

Sắc mặt Lý Dục Thần tái nhợt, che kiếm Ngư Trường trước ngực lại, mắng: “Cho dù lời bà nói là thật thì bà cũng nên hận Nguyệt Tiên Lăng, cho dù hận liên đới sang bố tôi thì cũng có liên quan gì tới mẹ tôi?”

“Hừ!”, Đoàn Phù Dung hừ lạnh một tiếng, “Cậu cũng thừa nhận cậu chính là con hoang của Lý Vân Hoa và Cung Lăng Yên? Hahaha, đáng thương, chỉ sợ cậu còn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ mẹ cậu như thế nào đúng không? Đương nhiên cậu không biết bà ta trông như thế nào rồi, tôi cũng chưa từng nhìn thấy bà ta, khi đó tôi đã bị mù, chỉ nghe thấy giọng nói…”

“Chỉ cần nghe giọng nói tôi đã biết bà ta là một người phụ nữ hại nước hại dân, làm điên đảo chúng sinh. Chẳng trách Lý Vân Hoa lại si mê bà ta. Buồn cười Nguyệt Tiên Lăng kia, làm tôi mù mắt, hủy dung mạo tôi, nghĩ rằng nếu không có tôi, Lý Vân Hoa sẽ đi cùng bà ta, lại không nghĩ tới bọ ngựa bắt ve, chim tước vàng ở phía sau*. Lý Vân Hoa này phong lưu thành tính, làm sao có thể

cam lòng lên núi tu hành với bà ta. Sau khi tôi biến thành một con quái vật xấu xí, ông ta lập tức yêu Cung Lăng Yên, còn cố ý đi Điền Nam, đưa Cung Lăng Yên về thủ đô”.

*bọ ngựa bắt ve, chim tước vàng ở phía sau: ý nói theo đuổi một lợi ích hẹp trong khi bỏ qua một mổi nguy hiếm lớn hơn.

“Không biết nữ ma đầu này đã dùng ma pháp gì, không chỉ mê hoặc Ván Hoa mà còn mê hoặc cả nhà họ Lý, ngay cả Lý Thiên Sách cũng nhận bà ta làm con dâu. Nhưng trước đây nhà họ Lý và nhà họ Đoàn có hôn ước, vì để cưới Cung Lăng Yên vào cửa, bọn họ lại có thế tiêu diệt toàn bộ nhà họ Đoàn! Nhà họ Đoàn có mấy trăm người, không một ai may mắn thoát khỏi!”

Lý Dục Thần càng ngày càng đau khổ, đứng lên, anh không thế tin nhà họ Lý và mẹ anh sẽ làm ra chuyện như vậy.

“Không thể nào! Chắc chắn bà đã lầm! Lúc đó bà đã mù, làm sao bà biết được? Nhà họ Đoàn không ai may mắn thoát khỏi, vậy ai nói cho bà biết, là nhà họ Lý hủy diệt nhà họ Đoàn?”

“Hừ! Tuy tôi mù, nhưng tôi không ngốc!”, Đoàn Phù Dung cười lạnh nói: “Tuy nhà họ Đoàn tôi không bằng nhà họ Lý, nhưng cũng danh gia vọng tộc chán chính, ăn sâu bén rễ ở Thạch Môn. Ngoại trừ nhà họ Lý, còn có người mẹ xuất thân Ma giáo của cậu, ai có thế dễ dàng tiêu diệt nhà

họ Đoàn?”

“Đó đều là suy đoán của bà!”, Lý Dục Thần phản bác.

“Đúng vậy, nếu chỉ là như vậy thì quả thực là tôi đoán”, Đoàn Phù Dung nói: “Nhưng lúc ấy tôi đã bái Cát Bất Bạch, Tông Sư của Cát Môn lúc bấy giờ làm sư phụ, sư phụ tôi đặc biệt đến Thạch Môn để điều tra việc này, phát hiện dấu vết ma pháp tại hiện trường vụ án, khẳng định việc nhà họ Đoàn bị tiêu diệt có liên quan đến Ma giáo. Ngoại trừ người mẹ Cung Lăng Yên của cậu, còn ai cấu kết với Ma giáo nữa?”

Lý Dục Thần muốn phản bác, nhưng Đoàn Phù Dung không cho anh cơ hội, tiếp tục nói:

“Sư phụ tôi không chỉ là Tông Sư Cát Môn, còn là truyền nhân của Mặc gia, đã sớm đột phá Tiên Thiên, đặc biệt am hiểu việc bí mật lần theo dấu vết. Thông qua theo dõi hơi thở, ông ấy tìm được một người phụ nữ từng xuất hiện ở hiện trường vụ án mạng”.

“Ai?”

“Cung Nhân Lạc!”

“Cung Nhân Lạc?”

Lý Dục Thần lấy làm kinh hãi. Anh không ngờ lại được nghe lại cái tên này sớm như vậy.

“Đúng vậy, Cung Nhân Lạc, bà ta là cô của

Cung Lăng Yên, tính ra cũng là bà cô của cậu”.

Đoàn Phù Dung cười lạnh quay người đi, vết sẹo hình con rết trên mặt run rấy, tựa hồ đang cười nhạo Lý Dục Thần.

“Người khác không biết bà ta, nhưng tôi thì biết. Bên cạnh tòa nhà của nhà họ Lý có một căn nhà nhỏ, căn nhà đó thực ra cũng là tài sản của nhà họ Lý, nhưng người bên ngoài không biết. Sau khi Cung Lăng Yên đến, chủ nhân của căn nhà đổi thành Cung Nhân Lạc”.

Kết hợp đủ loại manh mối đã biết, Lý Dục Thần phán đoán Đoàn Phù Dung không nói dối. Lúc này bà ta cũng không cần phải nói dối, đối mặt với một người sắp chết, bà ta nói dối có ý nghĩa gì nữa?

Vốn dĩ còn vài phần mong đợi về thân phận của Cung Nhân Lạc, có thể là tên giả của mẹ anh hay không? Hiện giờ xem ra hy vọng này đã tiêu tan.

Nhưng biết được anh còn có một bà cô như vậy cũng không tệ, ít nhất chỉ cần tìm được bà ta, rất nhiều bí ấn đều có thể giải đáp.

“Cung… bà cô của tôi ở đâu?”

“Hừ, sau khi bị sư phụ Cát Bất Bạch tôi theo dõi, bà ta còn dám ở lại thủ đô sao? Đương nhiên là chạy trốn rồi. Nếu không phải người Mặc gia có lòng vị tha, năm đó SƯ phụ tôi đã giết bà ta rồi”.

Lúc này Lý Dục Thần mới hiểu được, nguyên nhân Cung Nhân Lạc đột nhiên bán nhà là vì trốn Cát Bất Bạch. Như vậy chắc bây giờ Cung Nhân Lạc đang trốn ở đâu đó.

“Bà tình nguyện vi phạm lời thề của người Mặc gia, để Mặc gia gánh lấy tiếng xấu, cũng

muốn giết tôi?” Lý Dục Thần hỏi.

“Không, tôi không thế giết cậu, là Ân Oanh giết cậu”, Đoàn Phù Dung đối mặt với Ân Oanh, “Đi, con đi rút kiếm Ngư Trường cắm trên người cậu ta ra, cậu ta sẽ chết”.

“Sư phụ!”, Ân Oanh sợ hãi kêu lên: “Tại sao lai muốn con làm?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.