Ân Oanh là cô nhi, từ khi có ký ức cô ấy đã lang thang trên đường phổ.
Khi ấy, có một nhóm trẻ con lưu lạc. Cô ấy còn nhớ bọn họ có một thủ lĩnh, là một đứa trẻ ăn mày đẹp trai, dẫn dắt bọn họ cùng nhau đi ăn xin, cùng nhau lang thang đầu đường xó chợ, cùng nhau đi đến thủ đô.
Nhóc ăn mày đẹp trai nói, thủ đô toàn là người có tiền, đến thủ đô rồi thì bọn họ không bao giờ phải lo đói bụng nữa, không cần sợ mùa đông bị chết cóng chết rét vì gió tuyết nữa.
Thời ấy có một từ rất thịnh hành là “phiêu bạt thủ đô”, cô ấy là một đứa ăn xin tròi dạt đến đây, có lẽ bọn họ là nhóm người đặc biệt nhất trong tộc phiêu bạt thủ đô này.
Sau đó, bọn họ bị một nhóm ăn mày khác đánh. Khi đó, cô ấy mới biết ăn xin cũng có bang phái và tố chức. Không gia nhập tố chức của những người đó thì không có tư cách đi ăn xin, ít nhất là không thể xin cơm trên địa bàn mà họ định ra.
Nhưng có nơi nào không phải địa bàn của nhóm người đó?
Đại ca đứng đầu nhóm của cô ấy, đứa trẻ ăn mày đẹp trai kia, bị người ta đánh chết, những người còn lại bị đuổi tán loạn.
Cô ấy chạy vào ngọn núi hoang ở ngoại ô thủ đô, chịu đói ba ngày mới gặp được sư phụ của mình bây giờ.
Từ đó về sau, cô ấy trở thành một người Mặc gia, nhiều năm sau trở thành một sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3659635/chuong-1017.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.