Lúc anh đi qua, mỗi một nhân viên đều cảm nhận được khí tràng mạnh mẽ, không phải là cảm giác áp bách, mà là cảm giác khiến người ta hoảng hốt, không giấu được bí mật.
Đi được một nửa, Lý Dục Thần đột nhiên "A" một tiếng. Ly cà phê trong tay rơi xuống đất, thân thể lung lay.
Lâm Mộng Đình vô cùng sợ hãi, lao người qua đó, đỡ lấy Lý Dục Thần, dìu anh quay trở về ghế sô pha ngồi xuống, lo lắng hỏi: "Dục Thần, anh sao rồi?"
Lý Dục Thần nhắm chặt hai mắt, bờ môi tím tái, sắc mặt xanh đen, vô cùng đau đớn.
"Cà phê có độc!", Lâm Mộng Đình quay đầu trừng mắt nhìn Tiểu Trịnh.
Tiểu Trịnh nhìn Lý Dục Thần nằm nhoài trên ghế sô pha, trên mặt lóe lên vẻ đắc ý: "Còn tưởng rằng lợi hại thế nào, cũng chỉ có thế thôi!"
"Tiểu Trịnh, là cô?", khuôn mặt Sở Dao tràn ngập vẻ không dám tin: "Vì sao chứ? Tại sao cô lại làm như thế? Tổng giám đốc Đới đối xử với cô tốt như vậy, thế mà cô lại hại cô ấy! Sở Triết cho cô bao nhiêu lợi ích?”
"Chủ tịch Sở, cô hiểu lầm rồi!", Tiểu Trịnh hơi áy náy nói: "Tôi không phải người của Sở Triết, tổng giám đốc Đới cũng không phải do tôi hãm hại, chỉ là trùng hợp mà thôi. Thù của tổng giám đốc Đới, tôi sẽ báo cho cô ấy. Ngô Đại Minh đã chết rồi, kế tiếp là Sở Triết".
"Cái gì?", Sở Dao giật nảy mình: "Ngô Đại Minh là do cô giết?"
"Xem như thế đi", Tiểu Trịnh đáp: "Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3659621/chuong-1003.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.