Thấy đệ tử Tần môn thương vong nặng nề, bỗng nhiên một bóng đen tựa như ma quỷ xuất hiện, nhào tới chỗ sư phụ Vinh.
“Cấn thận!”
Ông chủ Vương hô lên, tung chưởng đánh về phía bóng đen kia.
Sư phụ Vinh nghe thấy lời nhắc, trở tay chém một nhát.
Bóng đen nương theo làn gió từ đòn đánh của sư phụ Vinh để bay lên cao, lướt qua vai ông ta.
Sư phụ Vinh chém hụt, kêu lên một tiếng đau đớn, cánh tay cầm dao thõng xuống, lắc lư đôi lần, con dao phay rơi “choang” xuống đất.
Bóng ma kia lượn một vòng trên không trung rồi hóa thành một chấm nhỏ đáp xuống tay của Tôn Trường Hải, hóa ra đó là một con rắn đen nho nhỏ. Thân rắn quấn quanh cổ tay của ông ta, đầu rắn ngóc lên, lè lưỡi như thế đang khoe khoang chiến công vừa rồi của mình với chủ nhân.
Ông chủ Vương xông lên, xé áo của sư phụ Vinh ra, vai của sư phụ Vinh đã bầm đen, hắc khí nhanh chóng lan rộng.
Ông chủ Vương điếm mấy phát trên vai sư phụ Vinh, ngăn cản khí độc lan tới tim, hỏi: “ông
sao rồi?”
Sư phụ Vinh cắn răng nói: “Không chết được!”
Mọi người xung quanh thấy vậy không khỏi ngạc nhiên, không ngờ Tôn Trường Hải ôn tồn hòa nhã lại nuôi một con vật có độc như vậy. Người nào sợ rắn thì toàn thân đều đã nổi da gà.
Lý Dục Thần đứng tại chỗ, không hề có ý định ra tay.
Lâm Mộng Đình hơi lo lắng: “Dục Thần, sư phụ Vinh không sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3659608/chuong-990.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.