Lúc này, dù thế nào đi nữa, Tân Thụ Nghĩa cũng không thể thừa nhận mình có liên quan với Lạc Tinh Xương. Nếu như ông ta thừa nhận chuyện mình chôn quan tài Tuyệt Hộ thì sau này còn ai dám giao du với ông ta nữa? Đừng nói là không thể sống ở thủ đô nữa mà thậm chí những nơi tự nhận mình là chính phái như Bạch Vân Quan, chùa Bạch Tháp còn sẽ đuổi giết ông ta. Đến lúc đó, ông ta chỉ còn đường bỏ chạy lên Mạc Bắc hoặc là tới Bạch Sơn xin tổ sư gia che chở.
Lạc Tinh Xương nghe vậy rất sốt ruột, anh ta bò lăn bò lê lại ôm bắp đùi của Tần gia: “Tần gia! Tần gia! Xin hãy cứu tôi đi! Ông không thể bỏ mặc tôi được! Tôi làm theo lệnh của các ông mài”
Tân Thụ Nghĩa giận dữ, đập một phát vào đỉnh đầu của Lạc Tỉnh Xương. “Dám đến Tân môn gây sự, tự đâm đầu vào chỗ chết!”
Lạc Tỉnh Xương không kịp rên một tiếng nào đã chết ngã lăn ra đất.
Mọi người ồ lên.
Tần Thụ Nghĩa làm vậy cũng là vì bất đắc dĩ, dù sao thì giết Lạc Tinh Xương cũng tốt hơn là tiếp tục để anh ta mở miệng ra cắn lung tung. Chỉ cần ông ta không chịu thừa nhận thì hiện tại không có chứng cứ, Lý Dục Thần có thể làm gì được ông ta?
“Đúng là tàn nhẫn, ngay cả người của mình cũng giết”, Lý Dục Thần lắc đầu thở dài.
'Tần Thụ Nghĩa cười găn đáp: “Lý Dục Thần, cậu cho rằng đóng hai chiếc quan tài rồi tìm đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3659606/chuong-988.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.