"Vậy làm sao ông ta lại dám đến giết anh?", Lâm Mộng Đình cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Gần đây thanh danh của anh lớn như vậy, ông ta không có khả năng không biết".
"Đó là bởi vì ông ta căn bản không muốn dựa vào một nhát này để giết chết anh, ông ta dựa vào cái này..."
Lý Dục Thần mở nắm tay ra, trong lòng bàn tay có một giọt mực.
Đây là giọt mực mà vừa rồi bút máy của Chu Thiệu Nghĩa bắn ra, sau khi tản ra lại bị Lý Dục Thần ngưng tụ, thu vào trong lòng bàn tay.
Anh chuyển động nắm tay, giọt mực chậm rãi rơi xuống khỏi lòng bàn tay anh, rơi vào trên mặt bàn, phát ra một tiếng xèo xèo, một làn khói xám trắng bốc lên.
Mặt bàn gỗ dày rất nhanh đã bị ăn mòn thành một cái lỗ lớn chừng bàn tay, nhìn mà giật mình.
Trên trán Hầu Thất Quý lấm tấm mồ hôi, quỳ xuống với Lý Dục Thần. Lý Dục Thần vội vàng đỡ lấy ông ta, nói: "Lão Hầu, ông làm gì thế?”
"Cậu chủ, là tôi không điều tra rõ ràng, suýt nữa thì hại cậu và cô chủ! Tôi có tội đáng chết vạn lần!", Hầu Thất Quý xấu hổ nói.
Lý Dục Thần nói: "Lão Hầu, chúng ta cũng coi như đã từng ra sống vào chết, trên danh nghĩa ông là quản gia, nhưng trong lòng tôi đã coi ông là anh trai, về sau đừng hơi một tí lại quỳ xuống, chẳng khác nào xã hội phong kiến cả".
Hầu Thất Quý vô cùng cảm kích trong lòng, không phát hiện ra đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3659578/chuong-960.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.