Sân vườn ngập tràn một bầu không khí chết chóc. Tất cả mọi người đều nín thở.
Ngay lúc mọi người cho rằng Lý Dục Thần chắc chắn sẽ chết, thì đột nhiên Lý Dục Thần ra tay, nắm lấy năm đấm của Tiêu Ngôn, nhẹ nhàng vung lên.
Chỉ nghe thấy một tiếng rắc rắc, cánh tay của Tiêu Ngôn mềm nhũn xuống.
Lúc Lý Dục Thần buông tay, tiện tay tháo chiếc nhẫn đeo ở ngón út của Tiêu Ngôn.
Chiếc nhãn bốc lên một làn khói xanh, bay ra ngoài với tốc độ cực nhanh.
Lý Dục Thần dùng ngón tay bấm quyết, chỉ vào hư không, đám khói xanh kia như bị trói buộc, giằng co trái phải nhưng không thể thoát ra.
Khói xanh dần dần ngưng tụ thành một hình dạng nửa người nửa ảo, lơ lửng giữa không trung.
Lý Dục Thần cười lạnh: “Tôi nói sao cậu ta lại kỳ quặc như vậy, hóa ra trong nhẫn giấu một lão giài”
“Mày là ai? Tao không thù không oán với mày, vì sao hãm hại tao tu luyện?”, hồn phách ngưng tụ từ khói xanh truyền ra một đạo thần niệm.
“Mượn lô đỉnh của người khác, xâm phạm nguyên thần, tà ma ngoại đạo, cũng dám nói tu hành!”
Lý Dục Thần nói xong, đầu ngón tay bắn ra một đạo cương khí, bắn vào. trong làn khói xanh.
Làn khói xanh kia, trong nháy mắt liền tan biến không còn dấu vết.
Hầu hết mọi người trong sân đều không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết Tiêu Ngôn một chiêu đánh bại Tiêu Minh Hạc, mà Lý Dục Thần một chiêu đánh bại Tiêu Ngôn.
Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3659555/chuong-937.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.