Tôn Trường Hải cười như không cười nói: “Vậy cứ đế bọn họ cười đi, còn không biết ai cười đến cuối cùng đâu”.
Tân Thụ Nghĩa nhìn về phía Lạc Minh Sa: “Ông muốn mượn tay của tôi để giết Lý Dục Thần, xả cơn giận này cho ông?”
“Không không…”, sắc mặt Lạc Minh Sa trắng bệch, cúi đầu xuống nói: “Tôi chỉ muốn đi cùng Tân gia, kiếm miếng cơm ăn”.
“Dựa vào cái gì mà tôi phải thu lưu ông đây?”, Tần Thụ Nghĩa nói.
“Tôi hiểu rõ nhà họ Lâm, người của nhà họ Lâm, sản nghiệp nhà họ Lâm, điếm mạnh và điếm yếu của nhà họ Lâm, tôi đều biết. Tôi còn… còn biết ngày sinh tháng đẻ của Lâm Mộng Đình, còn có Lâm Vân, chính là thiếu niên… thiếu niên đả thương Phan tiên sinh. Tôi đều nhìn bọn họ từ nhỏ đến lớn”.
Lạc Minh Sa nói xong có chút thấp thỏm nhìn Tần Thụ Nghĩa.
“Ngày sinh tháng đẻ…”, Tần Thụ Nghĩa và Tôn Trường Hải liếc nhau: “Có chút thú vị. ừm, ông có biết ngày sinh tháng đẻ của Lý Dục Thần không?”
“Cái này, tôi không biết”.
“ông cảm thấy những thứ ông nói có tác dụng với tôi sao?”, Tần Thụ Nghĩa phất phất tay: “Vân Long, lấy năm trăm ngàn thưởng cho vị Lạc quản gia này, bảo ông ta để lại ngày sinh tháng đẻ người nhà họ Lâm, sau đó tiễn ông ta ra khỏi thủ đô”.
“Vâng”, Phan Vân Long đi lên, muốn đưa Lạc Minh Sa đi.
Lạc Minh Sa nghe thấy lời này thì sợ đến mức hồn lìa khỏi xác. Làm quản gia nhiều năm ở hào môn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3659541/chuong-922.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.