Chương trước
Chương sau
Hầu Thất Quý còn nói: "Cái vòng tay này quý ở chỗ hiếm có, hơn nữa còn mang theo âm khí của địa cung, Tân gia nhất định sẽ thích, cái này gọi là hợp ý. Chỉ là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, nhưng lại lộ ra tục khí. Cho nên tôi mới tặng thêm một bức tranh chữ của Văn Trưng Minh, là tác phẩm lúc tuổi già của Văn Trưng Minh, lấy tuổi già để tiêu khiển, rất hợp để chúc thọ. Một vàng một sách, một tục một nhã, chắc hẳn cũng đã được rồi".

"Ừm, lão Hầu, ông có lòng".

Lý Dục Thần không nghĩ tới Hầu Thất Quý lại tận tâm với việc này như thế, thật ra anh không hề để ý đến tiệc mừng thọ của Tần gia, cho dù Hầu Thất Quý có bảo anh xách một túi quýt đi, anh cũng cảm thấy không có vấn đề gì.

"Đây là điều tôi phải làm mà", Hầu Thất Quý nói.

Bọn họ đang ở trong phòng nói chuyện, Lý A Tứ gõ cửa tiến vào báo cáo: "Quản gia Hầu, bên ngoài có người tên là Vương Bách Thuận, nói là tới gặp cậu

Lý. "Tứ gia?", Hầu Thất Quý giật mình. Lý A Tứ ngượng ngùng nói: "Gọi tôi A Tứ là được".

Hầu Thất Quý sững sờ, trừng mắt liếc anh ta một cái: "Ai bảo cậu? Tôi nói chính là Vương Tứ gial"

Lý Dục Thần cười ha ha.

Lúc này Lý A Tứ mới kịp phản ứng, Vương Bách Thuận cũng giống như anh ta đứng thứ tư, nhưng mà người ta là Tứ gia, anh ta lại là A Tứ.

Anh ta sờ đầu, cười khan hai tiếng.

"Tứ gia đang ở đâu?", Hầu Thất Quý hỏi.

"Đang ở ngoài cửa lớn chờ kia, tôi không cho ông ta vào”, Lý A Tứ nói.

"Haha, cậu đúng là đồ ngốc, sao có thể đối đãi với Tứ gia như thế!", Hầu Thất Quý mắng một câu, nói với Lý Dục Thần: "Cậu chủ, cậu chờ một chút, tôi đi ra đón khách trước, cậu xem thời gian, lát nữa đi ra sau".

Vừa dứt lời, ông ta liền đích thân đi ra nghênh đón.

Lý A Tứ tỏ vẻ không phục, lẩm bẩm: "Không phải ông bảo tôi giữ cửa, ai cũng không thể tuỳ tiện cho vào sao..."

Lý Dục Thần lắc đầu cười, anh biết, muốn để Lý A Tứ học được thành cáo già giống Hầu Thất Quý, chỉ sợ cả đời này cũng không thể.

Điều anh nhìn trúng chính là sự chất phác, trung thành và có trách nhiệm của Lý A Tứ, nếu thật sự biến thành cáo già, chưa chắc anh đã cần anh ta.

Có lẽ Hầu Thất Quý cũng hiểu điều này, cho nên cũng sẽ không thật sự trách cứ Lý A Tứ.

Lý Dục Thần vỗ vỗ bả vai Lý A Tứ, không hề nói gì, chỉ cho anh ta một cái ánh mắt khích lệ, sau đó mỉm cười rời đi.

Chỉ để lại Lý A Tứ đứng ở đó gãi đầu hơn nửa ngày mới nhớ ra mình không nên đứng ở chỗ này, vội vàng đi dọc theo hành lang ra cửa chính đứng gác.

"Ồ, Tứ gia, ngọn gió nào đưa ông đến đây vậy? Ông đến cũng không nói trước để tôi chuẩn bị chào đón".

Hầu Thất Quý cung cung kính kính nghênh đón Vương Bách Thuận vào căn nhà của họ Lý.

Vương Bách Thuận cười nói: "Tôi đã sớm muốn đến, nhưng ngày lễ mồng một tháng năm, khắp ngõ ngách ở thủ đô đều bị du khách lấn chiếm, không lái xe vào được. Tôi sợ nếu để người ra người vào sẽ ảnh hưởng đến phong thuỷ. của căn nhà họ Lý".

Hầu Thất Quý nói: "Đúng thế thật, mấy ngày trước đúng là có nhiều người, tôi cũng không dám ra ngoài mở cửa. Cũng may mà ông không đến, mấy ngày trước cậu Lý có việc ra ngoài, vừa mới trở về".

"Haha, vậy tôi đến khéo quá rồi!", Vương Bách Thuận nói.

Hầu Thất Quý tự nhủ trong lòng, có khéo hay không bản thân ông biết. Từ khi căn nhà của họ Lý được chỉnh đốn một lần nữa, không biết có bao nhiêu ánh mắt luôn nhìn chăm chằm ở đầu hẻm. Mọi hành động ở trong căn nhà của họ Lý đều lọt vào mắt đám hào môn thế gia ở thủ đô.

"Chứng tỏ vận thế của Tứ gia rất vượng, không cần tranh giành, đến đâu đều có thể thuận theo tâm ý của ông", ông ta nói.

Vương Bách Thuận dùng quạt xếp trong tay chỉ vào đầu Hầu Thất Quý: "Tôi chỉ thích nghe ông nói chuyện, lời nói ra còn ngọt hơn cả mấy cô gái trong hộp đêm!"

Hai người vừa cười cười nói nói vừa tiến vào trong sân.

Vương Bách Thuận chỉ vào cây hoa quế nói: "Đã lớn như vậy rồi ư, khi tôi còn bé, còn từng đi tiểu vào cái cây này, chứng tỏ nó lớn như thế cũng có một phần công lao của tôi!"

Hầu Thất Quý nói: "Đúng thế, ông có công lao lắm! Về sau hai nhà Vương Lý hợp tác toàn diện, cứ coi cái cây này làm cây hòa bình, tôi sẽ treo một tấm bảng trên cây, cứ viết "Bách Thuận Trường Thanh”, Tứ gia thấy được không?”

"Được, mẹ nó quá được!", Vương Bách Thuận cao hứng phe phẩy quạt: "Nếu không tại sao mọi người đều nói Hầu gia ông là nhân tài chứ!"

'Vương Bách Thuận cũng không phải khách khí, mà là thật sự cảm thấy Hầu Thất Quý là nhân tài. Bách Thuận Trường Thanh, bốn chữ này vừa hợp với tình hình, lại có ngụ ý sâu xa. Quan trọng là còn nịnh hót được Vương Bách Thuận, khiến ông ta cảm thấy mình là nhân vật lớn.


Đương nhiên là Vương Bách Thuận đề nghị chung sống hòa bình với nhà họ. Lý, cố gắng không để xảy ra xung đột. Nhà họ Lý vươn lên, chắc chắn bầu trời ở thủ đô sẽ thay đổi. Nhà họ Na đã rút lui, nếu như nhà họ Vương làm chim đầu đàn, sẽ chỉ để những hào môn khác chiếm tiện nghỉ thôi.

Vương Bách Xuyên lại hỏi một câu: "Vậy phải nhìn xem nhà họ Lý thay thế chúng ta, trở thành số một thủ đô sao?”

Một câu nói kia đã khiến Vương Bách Thuận phải nghẹn họng.

"Vậy ý của anh là..., Vương Bách Thuận có chút lo lắng: "Là muốn đánh một trận với nhà họ Lý sao?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.