Sư phụ Vinh sửng sốt, nhớ lại chuyện cũ, thổn thức nói: “ông… ông chính là con chồn kia sao?”
Hoàng Đại Sơn tìm thấy kẻ thù của mình, nhất thời tức giận, lắc người một cái rồi đột ngột biến mất.
Sư phụ Vinh biết có chuyện không ổn nên đứng dậy nhảy lên bàn ăn.
Chỉ thấy một cơn cuồng phong bất ngờ nổi lên từ đất bằng, gió cuốn lên những đám mây màu vàng, cuốn lấy sư phụ Vinh vẫn còn ở giữa không trung.
Sư phụ Vinh không thể tránh né, chỉ có thế vẫy tay và tấn công vào đám mây vàng.
Tuy nhiên, ông ta đã lập tức bị nhấn chìm trong những đám mây màu vàng.
“Được rồi, xem như xong đi”.
Lý Dục Thần duỗi tay ra, mây vàng thản nhiên bị thu lại.
Sư phụ Vinh từ giữa không trung rơi xuống, cả người mất khống chế, đặt mông ngồi xuống đất.
Mà Hoàng Đại Sơn thì đang lơ lửng giữa không trung, cái đuôi bị níu trong tay Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần tiện tay vứt đi, Hoàng Đại Sơn lộn nhào trên không rồi đáp xuống chỗ ngồi.
Sư phụ Vinh phủi mông, đứng lên, chắp tay nói: “Không hổ là thần hộ pháp, quả nhiên rất lợi hại! Năm đó, tôi có mắt như mù nên đã mạo phạm ngài, mong ngài đừng oán trách”.
Hoàng Đại Sơn cười haha: “Thôi quên đi, vì những món ăn ngon trên bàn, tôi sẽ không so đo với ông”.
Dáng vẻ cậy già lên mặt của ông ta khiến mọi người lại bật cười to.
Tuy nhiên, mọi người thực sự bội phục bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3659522/chuong-902.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.