Chương trước
Chương sau
Sư phụ Vinh sửng sốt, nhớ lại chuyện cũ, thổn thức nói: “ông… ông chính là con chồn kia sao?”

Hoàng Đại Sơn tìm thấy kẻ thù của mình, nhất thời tức giận, lắc người một cái rồi đột ngột biến mất.

Sư phụ Vinh biết có chuyện không ổn nên đứng dậy nhảy lên bàn ăn.

Chỉ thấy một cơn cuồng phong bất ngờ nổi lên từ đất bằng, gió cuốn lên những đám mây màu vàng, cuốn lấy sư phụ Vinh vẫn còn ở giữa không trung.

Sư phụ Vinh không thể tránh né, chỉ có thế vẫy tay và tấn công vào đám mây vàng.

Tuy nhiên, ông ta đã lập tức bị nhấn chìm trong những đám mây màu vàng.

“Được rồi, xem như xong đi”.

Lý Dục Thần duỗi tay ra, mây vàng thản nhiên bị thu lại.

Sư phụ Vinh từ giữa không trung rơi xuống, cả người mất khống chế, đặt mông ngồi xuống đất.

Mà Hoàng Đại Sơn thì đang lơ lửng giữa không trung, cái đuôi bị níu trong tay Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần tiện tay vứt đi, Hoàng Đại Sơn lộn nhào trên không rồi đáp xuống chỗ ngồi.

Sư phụ Vinh phủi mông, đứng lên, chắp tay nói: “Không hổ là thần hộ pháp, quả nhiên rất lợi hại! Năm đó, tôi có mắt như mù nên đã mạo phạm ngài, mong ngài đừng oán trách”.

Hoàng Đại Sơn cười haha: “Thôi quên đi, vì những món ăn ngon trên bàn, tôi sẽ không so đo với ông”.

Dáng vẻ cậy già lên mặt của ông ta khiến mọi người lại bật cười to.

Tuy nhiên, mọi người thực sự bội phục bản lĩnh của Hoàng Đại Sơn, có ông ta ở đây, sự an toàn của nhà họ Lý lại càng được đảm bảo hơn.

Lâm Vân hỏi Lý Dục Thần: “Anh rể, ông ta là hộ pháp của nhà họ Lý ởthủ đô, Bạch Kinh Kinh là hộ pháp của Ngô Đồng Cư ở thành phố Hòa, một người là Hoàng Tiên, một người là Bạch Tiên, trong hai người bọn họ thì ai lợi hại hơn?”

Hoàng Đại Sơn trong tay cầm đùi gà, khinh thường nói: “Hừ, Bạch Tiên sao có thể cùng so sánh với Hoàng Đại Tiên tôi chứ? Hả…”

Đột nhiên chợt nghĩ ra điều gì đó, ông ta nhìn chằm chằm vào Lâm Vân: “Cô mới vừa nói cái gì? Bạch Kinh Kinh…là đực hay cái?”

Lâm Vân sửng sốt một chút, tròng mắt hơi

chuyến động, nói: “Cái, rất đẹp, trắng như tuyết, dáng vẻ khi biến thành hình người như tiên nữ vậy. Nè, ông gọi tôi một tiếng anh đi thì hôm nào tôi sẽ giới thiệu cho ông quen”.

Hoàng Đại Sơn ném đùi gà trong tay, nhảy lên vai Lâm Vân cười toe toét: “Anh, anh thật đẹp trai!”

Sau khi sắp xếp xong chuyện của nhà họ Lý, Lý Dục Thần đi đến Bạch Vân Quan.

Lần này, Bạch Phương Hưng cung kính dần anh đến Tiểu Bồng Lai.

Tiếu Bồng Lai là nơi mà đệ tử Toàn Chân tu hành, không mở cửa cho người ngoài. Ngay cả khách đến thăm Đạo môn thì cũng chỉ được chiên đãi ở sơn phòng, sẽ không được đến đây.

Sau khi tiến vào, Lý Dục Thần mới biết hóa ra bên trong Tiếu Bồng Lai cất giấu một kết giới tinh vi.

Nhìn từ bên ngoài, Tiếu Bồng Lai chỉ là một vài tu viện nhỏ, vượt qua kết giới thì trời quang mây tạnh, nước chảy róc rách, hóa ra là một thế giới khác.

ở thủ đô có thế tạo ra một vùng đất quý giá có kết giới như vậy quả thực khỏng dễ, có thể xem như tìm thấy sự bình yên giữa hỗn loạn, tìm thấy sự khôn ngoan trong vụng về.

Bạch Phương Hưng dẫn anh đến một cái hồ nhỏ, giữa hồ là một hòn non bộ, trên đó xây một nhà đá, không có cửa cũng không có nhà.

“Cậu Lý, đó chính là chỗ bế quan của sư huynh”, Bạch Phương Hưng chỉ nhà đá nói.

Lý Dục Thần gật đầu, hơi giơ tay về phía nhà đá, lớn tiếng nói: “Đệ tử của Thiên Đô, Lý Dục Thần, đặc biệt đến thăm Vương đạo trưởng”.

Mặt hồ tĩnh lặng, trong nhà đá không có chút động tĩnh nào.

Bạch Phương Hưng có chút ngượng ngùng đứng ở một bên, trong lòng nói sư huynh bế quan sinh tử, không thể phá bỏ hay thành lập, hai mươi năm qua chưa từng xuất quan, xem ra ngay cả đệ tử của Thiên Đô cũng không thể khiến sư huynh xuất quan!

Lý Dục Thần đợi một lúc rồi lại nói: “Nhà họ Lý ở thủ đô, cháu trai của Lý Thiên Sách, con trai của Lý Vân Hoa, Lý Dục Thần, đặc biệt đến thăm Vương đạo trưởng!”

Bạch Phương Hưng thầm nghĩ, cậu dùng thân phận đệ tử Thiên Đô còn vô dụng thì nhắc đến nhà họ Lý có ích lợi gì?

Ông ta đang định nói gì đó thì đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, ngẩng đầu nhìn lên, chẳng biết từ lúc nào đã thấy mây đen tụ trên đỉnh đầu, nhìn qua như trời sắp đố mưa to.

Hiện tại cốc vũ vừa mới qua, còn chưa đến lập hạ, sấm xuân cũng chưa vang lên, vậy thì giông bão đến từ đâu?

Huống chi nơi này là kết giới Tiểu Bồng Lai của Bạch Vân Quan, là năm đó Trường Xuân Tử ở chỗ này tu đạo xây nên, sau lại trải qua mấy đời toàn chân chưởng giáo, mới có thể có kích thước này.

Tuy kết giới nhỏ nhưng khép kín, quanh năm trời trong nắng ấm, hiếm thấy có mưa. Bạch Phương Hưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này.

Bạch Phương Hưng chưa từng thấy nhưng Lý Dục Thần lại thấy qua rồi.

Lúc trước ở phía bắc Trường Thành, khi lôi kiếp ập đến thì chính là cảnh tượng này.

đã ở lâm kiếp. Sau khi bế quan hai mươi năm, kiếp số chồng chất, một khi phá quan thì lôi kiếp sẽ ập đến”, Lý Dục Thần nói.

Bạch Phương Hưng lại ngẩng đầu nhìn mây đen dày đặc như mực một lần nữa, trong đám mây mơ hồ có tia chớp dày đặc. ông ta rất muốn xem lòi kiếp trông như thế nào, đây là điều mà mọi người tu luyện đều mơ ước nhưng lại sợ hãi nhất.

Nhưng ông ta cũng biết uy lực của thiên kiếp vô cùng cường đại, dựa vào tu vi hiện tại của ông ta, nếu không cẩn thận thì ông ta sẽ trở thành con chốt thí, ngay cả mảnh vụn cũng không còn sót lại. Huống chi Bạch Vân Quan còn có rất nhiều đệ tử tu luyện đang tu hành ở Tiếu Bồng Lai tu hành, tu vi của bọn họ càng thấp hơn.

“Câu Lý, câu cẩn thân!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.