Vương Bách Thuận vừa nói vừa đẩy hộp đến trước mặt Lâm Mộng Đình.
Ông ta làm việc rất khôn khéo, không nói đưa tặng Lâm Vân, mà tặng cho. Lâm Mộng Đình. Không những càng có vẻ trịnh trọng, còn cho đối phương quyền tự do xử lý. Lâm Mộng Đình giữ lại cho mình, hay trả lại cho Hầu Thất Quý, hoặc qua tay tặng cho vị sư phụ Vinh Môn kia, thì không còn liên quan đến ông ta nữa.
Lâm Mộng Đình vốn sẽ không nhận lấy, nhưng nghe có liên quan đến Vinh Môn, cô nhìn thoáng qua Lý Dục Thần. Thấy Lý Dục Thần gật đầu, cô mới hộp ra, cầm con sư tử bằng ngọc lên, nhìn qua rồi đưa cho Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần nhận lấy, ngón tay khẽ lướt qua miệng con sư tử, sau đó trả lại sư tử cho Lâm Mộng Đình, khẽ gật đầu với cô.
Lâm Mộng Đình hiểu ý, thả sư tử lại trong hộp, cười nói với Vương Bách Thuận: "Tứ gia có ý tốt, tôi sẽ thu vật này. Chỉ là chúng tôi tới vội vàng, trên người không có quà cáp gì, tương lai có cơ hội tôi sẽ đáp lễ cho Tứ gia sau. Phần tình nghĩa này của Tứ gia, tôi và Dục Thần nhớ kỹ".
Vương Bách Thuận cười haha đáp: "Phu nhân khách khí quá. Vật ngoài thân, không cần nhớ nhung ở trong lòng. Huống hồ đây là Hầu gia tặng cho tôi, tôi chỉ là mượn hoa hiến Phật. Nếu cô nhớ, cô cũng nên nhớ phần ân tình này của Hầu gia".
Lâm Mộng Đình thu hộp lại, chỉ thấy tay cô khẽ nhúc nhích, chiếc hộp dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3659517/chuong-897.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.