Theo hành động quét ngang không trung của cậu ta, một vết mực nhàn nhạt hiện lên trên cổ của Phan Vân Long, che đi vết sẹo màu trắng.
Màu mực bỗng nhiên lóe lên, lúc ẩn lúc hiện. Khi màu mực nhạt dần, vết sẹo màu trắng kia cũng biến mất.
Mọi người thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc. Không ai dám lên tiếng, chỉ sợ sẽ làm phiền đến việc thi pháp vị thiếu niên kia.
Nghiêm Cẩn khế thở ra một hơi, cất bút lông đi. Lâm Vân vui vẻ hỏi: "Đã xong rồi sao?"
Nghiêm Cẩn nói: "Em không có thuật hồi xuân như anh rể, chỉ có thể giúp anh ta khép lại miệng vết thương, hòa tan một ít máu ứ đọng chảy vào khí quản làm tắc nghẽn phổi, tính mạng thì bảo vệ được, nhưng anh ta mất máu quá nhiều, nguyên khí bị tổn hại nặng nề, phổi cũng chưa thông hết, muốn khôi phục hoàn toàn thì phải đi tìm bác sĩ”.
Lâm Mộng Đình cảm thấy rất kinh ngạc trước tu vi của Nghiêm Cẩn, chẳng qua cô hiểu rõ, đạo pháp của Nghiêm Cẩn không phải do Lý Dục Thần truyền dạy, mà là có một cơ duyên khác, Lý Dục Thần chỉ đóng vai trò điểm hóa.
Cái này gọi là mỗi người có một cơ duyên của riêng mình, muốn hâm mộ cũng không hâm mộ được.
Lâm Vân nói: "Như vậy cũng tạm được, cái này gọi là tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Chẳng qua tên còn lại thật sự đáng chết!
Cậu ta cười khẩy đi về phía Vinh Quảng Kiệt.
Lúc này, Vinh Quảng Kiệt đã sợ đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3659514/chuong-894.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.