Chương trước
Chương sau
Lâm Vân đương nhiên không biết bà chị mình đang suy nghĩ gì, cậu ta tự nhận là học còn rất giống, trên khuôn mặt lạnh lùng mang chút sát khí, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Vinh Quảng Kiệt.

“Đúng thì thế nào?”

Trong mắt Vinh Quảng Kiệt, Lâm Vân chỉ là một thằng nhóc con, biết chút điểm huyệt, tay chân rất nhanh, nhưng với tuổi tác này, công phu có thế có bao nhiêu? Chẳng qua hắn ta kiêng kỵ sư môn của cậu ta, ngộ nhỡ là một vài thế gia võ lâm, ví dụ như nhà họ cố Tân Môn, nhà họ Châu Kim Lăng sẽ khá phiền phức.

Về phần Thủ đô, ngược lại hắn ta không lo lắng, bời vì hắn ta nhận biết hầu hết tất cả đệ tử dưới môn hạ Tông Sư Thủ đô.

“Thằng kia, không biết tao là ai à? Bố nuôi tao là Tần gia!”

“Tần em gái anh…”

Lâm Vân mắng một câu, chợt thấy như vậy không quá phù hợp với khí phách của cao thủ, nếu là anh rể, nhất định sẽ không nói nhảm như thế.

Cho nên cậu ta mới nói ba chữ đã ra tay.

Thân thể hơi trùng xuống, phóng ra bộ Võ, cùng lúc đó, một tay từ trên cao ấn xuống phía Vinh Quảng Kiệt.

Vinh Quảng Kiệt không nghĩtới Lâm Vân lại đột nhiên ra tay, có điều hắn ta không bối rối, nhẹ nhàng nghiêng người, định tránh đi một chưởng này.

Vốn dĩ cho rằng có thể nhẹ nhõm né được, sau đó phản kích. Nhưng sau khi nghiêng người, hắn ta chợt phát hiện Lâm Vân vẫn còn ở chính diện mình, hoàn toàn không tránh được.

Trong lòng Vinh Quảng Kiệt giật mình, vội vàng lui lại, nhưng bất luận hắn ta lùi bước như thế nào, Lâm Vân vẫn theo sát đầy quỷ quái như bóng với hình, luôn luôn ở trước mặt hắn ta. Hắn ta dùng toàn thân vẫn không thế né tránh một chưởng này của Lâm Vân.

Vinh Quảng Kiệt mới biết mình gặp phải cao thủ, thằng nhóc con này tuyệt đối không biết mỗi điểm huyệt. Hắn ta chỉ có thể gắng sức, vận chuyển chân khí tràn ngập hai sườn, bảo vệ tim

phối, chuấn bị cứng rắn đối chọi một chưởng này.

Chỉ cần gánh được, hắn ta sẽ có cơ hội phản kích. Lúc này hắn ta không còn dám khinh địch, chỉ cần có cơ hội phản kích, chắc chắn sẽ đưa đối thủ vào chỗ chết.

Trong mắt Vinh Quảng Kiệt lóe lên vẻ hung ác.

Nhưng tính toán của hắn ta thất bại, bởi vì một chưởng này của Lâm Vân hoàn toàn không có lực. Vừa chạm đến xương sườn của hắn ta, cậu ta đối chưởng thành ngón tay, đâm vào xương sườn. Đây là công phủ ngón tay sắt cậu ta học được từ chỗ Võ Đức Hố, chuyên phá khí công cứng rắn.

Chân khí của Vinh Quảng Kiệt bị phá, xương sườn đau xót, chiêu thức phản kích vừa mới chuấn bị xong cũng không lập tức dùng được.

Lâm Vân đã nâng tay phải lên, chát một tiếng, tát cho hắn ta một bạt tai nặng nề.

“Dạy dỗ cho anh một chút, sau này đừng có trông thấy người trẻ tuổi liền gọi thằng quỷ nhỏ, từng nghe đến câu “Chớ khinh thiếu niên nghèo” chưa?”

Không đợi Vinh Quảng Kiệt lấy lại sức, cậu ta lại cho hắn ta một cái tát.

“Một tát này tôi tát thay cho em họ tôi, tiếng

thằng quỷ nhỏ vừa rồi của anh nhất định cũng gọi cậu ta đúng không?”


Hắn ta chưa từng chịu nỗi nhục nhã nhường này, đối diện còn là một thằng nhóc.

Mấu chốt là hắn ta còn không thể phản kháng lại.

Hồi lâu sau cảm giác tê dại dưới xương sườn mới tiêu tán, kinh lạc thông suốt, chân khí lần nữa vận chuyến, hắn ta lập tức muốn phản kích.

Ngón tay Lâm Vân lại chợt điểm vào đàn trung của hắn ta.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.