Chương trước
Chương sau
Lâm Mộng Đình vốn cho rằng là Vương Bách Thuận, nhưng Hầu Thất Quý lại nói không phải "Tứ gia", mà là "Tân gia".

Cô rất hiếu kì, làm sao trong Phan Gia Viên lại có nhiều “lão gia” ép mua ép bán như vậy chứ!

"Tân gia là ai?"

"Tân gia tên là Tân Thụ Nghĩa, là Tông Sư Sách Môn".

"Tông Sư Sách Môn?", Lâm Mộng Đình không nghe rõ, không biết đây là cái gì.

Hầu Thất Quý giải thích: "Trước đây ở trên giang hồ có nhiều thú chơi đồ cổ, tranh chữ xuân cung, cất giữ giám bảo, người làm trong những nghề này gọi chung là Sách Môn, thậm chí còn bao gồm cả đào núi trộm mộ. Những người buôn bán lâu dài ở Phan Gia Viên và xưởng Lưu Ly, phần lớn đều xem như người trong Sách Môn. Mà Tần gia chính là đương kim Thái Đẩu của Sách Môn, nếu đổi một cách gọi khác thì chính là môn chủ, lão đại đứng đầu. Chỉ là xã hội hiện tại không có thói xấu và tổ chức giang hồ thời đại trước, không thể gọi như vậy, nhưng quy củ của Sách Môn vẫn còn ở đó. Gặp phải chuyện phân tranh và khó giải quyết cũng sẽ mời Tân gia ra mặt. Trong nghề này chưa bao giờ có chuyện gì mà Tân gia không giải quyết được".

Lâm Mộng Đình nói: "Nói như vậy, Tần gia này rất lợi hại đi?"

Hầu Thất Quý nói: "Đúng vậy, nếu không sao lại gọi ông ta là Tông Sư Sách Môn chứ. Tên tuổi Tông Sư của ông ta cũng không chỉ nói ông ta có †ầm nhìn và thực lực trong giới đồ cổ, đồng thời ông ta cũng hoàn toàn là Tông Sư võ đạo, tên tuổi trong võ lâm không hề thua kém gì Tiêu Minh Hạc Tông Sư”.

"Tông Sư tọa trấn, Thái Đấu Sách Môn, theo lý thuyết cho dù gia tộc này có kém hơn bốn gia tộc lớn thì cũng nhất định là nổi tiếng khắp thủ đô. Sao. tôi chưa bao giờ nghe nói đến Tần gia, cũng không nghe nói đến thủ đô có nhà họ Tần vậy?", Lâm Mộng Đình khó hiểu nói.

Hầu Thất Quý cười nói: 'Phu nhân có chỗ không biết, từ trước đến nay Tần gia sống rất khép kín, tên tuổi cũng chỉ vang dội trong võ lâm và Sách Môn, cô không phải người trong giang hồ, chưa từng nghe qua cũng là điều bình thường. Hơn nữa Tần gia cả đời chưa lập gia đình, dưới gối không con, đương nhiên cũng không có gia tộc gì".

Lâm Mộng Đình giật mình: "Thì ra là thế. Vậy vị Tân gia này cũng coi như là nhân vật lớn trên giang hồ, chỉ là tôi rất khó hiểu, người như vậy làm sao lại coi trọng một cái vòng tay của ông, còn ép mua ép bán như thế?"

Hầu Thất Quý thở dài, nói: "Tân gia nào sẽ để ý đến cái vòng tay này, ông †a cũng không có khả năng đến cửa hàng nhỏ của tôi. Chuyện là như thế này, mặc dù Tần gia không có con, nhưng lại có một đống cháu chắt, còn có không ít con nuôi. Trong đó có một người tên là Vinh Quảng Kiệt, là đệ tử quan môn của Tân gia, rất được Tân gia yêu chiều. Vinh Quảng Kiệt cũng hay đến Phan Gia Viên chơi, ở cửa tây còn có cửa hàng của hắn ta".

"Là Vinh Quảng Kiệt coi trọng vòng tay của ông?"

“Cũng không phải Vinh Quảng Kiệt”, Hầu Thất Quý lắc đầu nói: "Nếu là Vinh Quảng Kiệt còn dễ xử lý, tôi nhờ người nói giùm, hoặc là tự mình đến xin lỗi là được, lấy thân phận của hắn ta, cũng sẽ không gây khó dễ cho tôi. Xấu chính là ở chỗ không phải hắn ta, mà là bạn gái của hắn ta, tên là Dương Ly Ly. Vinh Quảng Kiệt cái gì cũng tốt, chỉ là mất trí trong phương diện phụ nữ, người phụ nữ mà hản ta thích, cho dù có muốn cái gì hắn ta cũng sẽ cho, hơn nữa còn bất chấp mọi giá".

"Tần gia mặc kệ sao?"

"Loại chuyện nhỏ nhặt này, ai sẽ đi nói cho Tân gia? Đây không phải là đắc tội với người ta sao! Vinh Quảng Kiệt là đệ tử quan môn mà Tần gia yêu thương nhất, còn là con nuôi, coi như con đẻ. Nếu Tân gia biết, cùng lắm mà nói hắn ta vài câu, còn có thể bảo hắn ta chia tay bạn gái hay sao? Đây là chuyện đắc tội với người ta, không ai dám làm. Hơn nữa cũng không phải là Vinh Quảng Kiệt không trả tiền, ngược lại, hắn ta ra tay rất hào phóng. Chỉ là mọi người nể mặt Tần gia, không có khả năng bán đắt cho hắn ta, đều bán ra bằng tiền vốn, có đôi khi sẽ còn thua thiệt một chút".

"Vậy ông cứ dứt khoát ra giá cao, để hản ta biết khó mà lui", Lâm Mộng Đình nói: "Nếu như hắn ta mua thật, ông sẽ kiếm lời lớn".

Hầu Thất Quý lắc đầu liên tục: "Tôi không thiếu tiền, tôi ở Phan Gia Viên góp nhặt mấy chục năm thanh danh, không thể bởi vì việc này mà bị hủy hoại được. Lại nói, tôi thật sự không muốn bán cái vòng tay này".

Lâm Mộng Đình có chút lau mắt mà nhìn Hầu Thất Quý. Cô phát hiện trên người ông chủ Hầu đã có sự khôn khéo vốn có của người buôn bán, còn có một sự chính khí hiếm gặp. Khó trách Lý Dục Thần sẽ coi trọng ông ta như thế, muốn lôi kéo ông ta.

"Dương Ly Ly đến đây lúc nào?", cô hỏi.

"Dương Ly Ly chưa tới, là ông chủ Dương bên cạnh đến nói với tôi. Ông chủ Dương là đồng hương với cô ta".

"Không đích thân đến, chỉ bảo người khác đến chuyển lời, lại muốn ép mua đồ của ông, cũng quá ngông cuồng đi?", Lâm Mộng Đình lắc đầu nói:

"Quả nhiên là thủ đô, bất cứ người nào cũng là lão gia cả!"


Lâm Mộng Đình chỉ vào cái vòng tay nói trên bàn: "Thứ này, chỉ cần ông không muốn bán, ai cũng không mua được!"

Lâm Mộng Đình nói lời này có chút bá đạo, Hầu Thất Quý nghe mà trợn mắt há hốc mồm.

Thế nhưng nghĩ lại, nhớ tới bản lĩnh của Lý Dục Thần, trong nháy mắt Hầu Thất Quý liền kích động hản lên.

Không phải là bởi vì có thể bảo vệ cái vòng tay này, mà là một câu "Từ hôm nay trở đi, ông chính là gia" của Lâm Mộng Đình.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.