Chương trước
Chương sau
Lâm Mộng Đình đi qua: "Có chuyện gì?" "Cô gái, cho tôi xem chiếc nhẫn trên tay cô đi". Bà chủ không nói lời nào đã muốn túm lấy tay Lâm Mộng Đình.

Đương nhiên Lâm Mộng Đình sẽ không để bà ta dễ dàng bắt được, nhanh nhẹn né tránh.

"Ồ, nhanh tay thật đấy", bà chủ cười ha ha: "Cô bé cô đừng hiểu lầm, tôi cũng không có gì ý xấu. Tôi đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện của mấy người rồi. Cô không biết người kia có lai lịch gì đúng không?"

"Lai lịch gì?"

"Lai lịch của ông ta rất lớn!", bà chủ nhìn xung quanh, xích lại gần, thấp giọng nói: "Tôi nói cho cô biết, ông ta tên là Vương Bách Thuận, biệt danh là Vương Kim Nha. Cô đừng thấy ông ta trồng răng vàng trong miệng là thô kệch, nhưng ông ta cũng không phải là nhà giàu mới nổi đâu. Ông ta là người của nhà họ Vương ở thủ đô, đứng thứ tư, người ta gọi là Tứ gia!"

Lâm Mộng Đình không tiếp lời mà lẳng lặng nghe.

Thấy cô không nói gì, bà chủ cho là cô không biết nhà họ Vương, trên mặt lộ ra chút ít kiêu ngạo: "Không phải là cô không biết nhà họ Vương đấy chứ? Bốn gia tộc lớn ở thủ đô, điều này mà cô cũng không biết? Nếu nói đến nhà họ Vương ở thủ đô, đây chính là hạng người hô mưa gọi gió. Nhà họ Vương muốn thứ gì, cô có thể không cho được sao? Tứ gia thích mua đồ cổ, người ở Phan Gia Viên đều biết ông ta. Tâm nhìn của ông ta cao lắm, những thứ bình thường đâu có được ông ta coi trọng? Chiếc nhẫn kia của cô có thể được ông ta coi trọng, phải may mắn cỡ nào chứ! Cô bé, tôi khuyên cô nha, vẫn nên bán đi. Nếu cô cảm thấy giá cả không hài lòng, tôi có thể giúp cô đi nói một chút”.

Bây giờ Lâm Mộng Đình mới hiểu rõ, hóa ra là bà chủ muốn làm trung gian.

"Không bán", cô nói xong liền quay đầu bước đi.

Bà chủ không nghĩ tới cô lại kiên quyết như vậy, sửng sốt một chút, có hơi thất vọng, sau khi thất vọng lại cảm thấy giận dữ, nhìn bóng lưng Lâm Mộng Đình hừ lạnh một tiếng, cất giọng the thé nói:

"Tứ gia muốn thứ gì thì đúng là chưa bao giờ không lấy được. Tứ gia nói cô không thể bước ra khỏi cửa Phan Gia Viên, cô sẽ thật sự không ra ngoài được đâu".

Lâm Mộng Đình không để ý đến lời đe dọa của bà chủ, trực tiếp rời khỏi dãy cửa hàng này.

Bị Vương Bách Thuận làm cho bực mình như thế, cô đã không có hứng thứ tiếp tục đi dạo nữa, liền dựa theo địa chỉ mà ông chủ Hầu để lại, tìm được cửa hàng của ông ta.

Ông chủ Hầu đang ở trong tiệm nói chuyện phiếm với một đồng nghiệp mở quán bên cạnh, ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Mộng Đình, lập tức ngây ngẩn cả người.

Mấy ngày nay ông ta vẫn luôn cảm thấy mất mát, đều dựa vào việc khoác lác với người ta để nâng cao tỉnh thần.

Cái vòng tay vàng khảm ngọc kia khiến ông ta nhớ tới đủ chuyện mạo hiểm với Lý Dục Thần ở Long Môn Thiên Quan. Nếu như không có chiếc vòng †ay này, ngay cả chính ông ta cũng sẽ hoài nghỉ không biết có phải mình bị tỉnh thần phân liệt hay không, những chuyện kia đều là do ông ta tưởng tượng ra được.

Cho nên ông ta sẽ không bao giờ bán chiếc vòng tay này, bao nhiêu tiền cũng không bán, vĩnh viễn không bán.

Ông chủ Hầu rất muốn đến Bách Thảo Đường thăm Lý Dục Thần, nhưng lại không mặt dày đến vậy. Người ta là ai, mình là ai chứ?

Đừng nói đến y thuật xuất thần nhập hóa và pháp thuật giết thần chém quỷ kia, chỉ bằng việc người ta mang họ Lý, là cháu trai của Lý Thiên Sách, con trai của Lý Vân Hoa, thân phận này đã không phải là người mà một kẻ mở cửa hàng ở Phan Gia Viên như ông ta có thể trèo cao nổi rồi.

Cho nên, khi Lâm Mộng Đình xuất hiện ở trong cửa hàng của ông ta, ông †a còn kinh ngạc hơn cả khi nhìn thấy cương thi, suýt nữa thì cho rằng mình lại xuất hiện ảo giác.

Đồng nghiệp bên cạnh trông thấy ánh mắt của ông ta, lại thấy một người phụ nữ xinh đẹp đi vào trong tiệm thì bật cười, đưa tay ra vẫy vẫy hai cái trước mặt ông chủ Hầu, nhắc nhở:

"Ha ha, ha, lão Hầu! Tỉnh lại đi! Sắp rớt cả mắt ra ngoài rồi kìa!"

Ông chủ Hầu lấy lại tinh thần, lập tức bật dậy, muốn nhường chỗ ngồi pha trà cho Lâm Mộng Đình, nhưng bởi vì khẩn trương mà suýt nữa thì làm đổ cả khay trả trên bàn.

Đồng nghiệp lắc đầu nói: "Lão Hầu ông có khách, tôi đi trước đây, sau này sẽ đến nghe ông kể về chuyện cương thi sau".

Nói rồi liền đứng dậy rời đi, lúc đi ngang qua Lâm Mộng Đình cũng không nhịn được nhìn thêm mấy cái.

Lúc ra cửa còn cảm thấy buồn cười, tự nhủ nói: "A, lão Hầu này cũng quá trọng sắc khinh bạn đi!"

Ông chủ Hầu nhường chỗ cho Lâm Mộng Đình, lau sạch sẽ bàn trà, vui vẻ nói: "Bà Lý, không ngờ cô lại đến đây! Cửa hàng nhỏ này của tôi hơi chật chội, cô ngồi tạm vậy".


Ông chủ Hầu cười ha ha. Trước kia ông ta cũng chỉ bày sạp bán hàng ở Phan Gia Viên, còn thường xuyên bán ở chợ đêm. Về sau có tiền mới thuê cửa hàng này, xem như ổn định lại.

"Bà Lý, mời uống trà", ông chủ Hầu pha xong trà, cung cung kính kính đưa tới.

Đối với cách xưng hô thế này, Lâm Mộng Đình cũng không phản đối, mà thuận theo tự nhiên tiếp nhận. Mặc dù cô và Lý Dục Thần chỉ là đính hôn, nhưng buổi đính hôn đó cũng không khác mấy so với lễ cưới chính thức.

Lý Dục Thần là người tu hành, cũng không để ý lắm với mấy loại lễ nghi thế tục đó, tổ chức buổi đính hôn kia chỉ là do thời thế bắt buộc, cũng là vì để hoàn thành tâm nguyện của hai ông nội thôi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.