Chương trước
Chương sau
Trang viên đổ sụp tạo ra vô số bụi bặm phiêu lãng theo gió.

Cũng may nơi này không phải khu náo nhiệt, gần đây không có nhà cửa nào cả.

Nếu người ở ngoài xa nhìn sang còn tưởng rằng lại xuất hiện bão cát.

Đám người nhà họ Na bò dậy từ dưới đất, nhìn phế tích trang viên đã trở thành bột mịn, khiếp sợ không gì sánh nổi.

Lúc này bọn họ mới biết được Lý Dục Thần cũng không phải khoác lác nói suông, anh thật sự có thể san bằng nhà họ Na.

Một cú đạp mà thôi. Nhà họ Na quả thật đã bị san bằng dễ dàng như vậy.

Nhìn qua một vùng phế tích và bức tường lẻ loi trơ trụi đứng trong bụi mù, bọn họ nhớ tới Viên Minh Viên, nhớ tới triều đại cũ đã sụp đổ.

"Đại Thanh sắp bị diệt rồi!", một lão già nằm sấp trên mặt đất cất tiếng kêu khóc đau buồn.

"Đại Thanh đã sớm kết thúc rồi!", Na Nhữ Bình nhìn phế tích, lại nhìn bụi mù tung bay, sâu xa nói: "Là chính chúng ta vẫn còn sống ở trong mộng!"

Anh ta bỗng nhiên đứng lên, đi về phía Lý Dục Thần trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, quỳ một chân trên đất, nói:

"Cậu Lý, kể từ hôm nay, nhà họ Na tự động rời khỏi vị trí bốn gia tộc lớn thủ đô. Thủ đô vốn không nên có bốn gia tộc lớn! Na Nhữ Bình tôi đại diện nhà họ Na, hết mình ủng hộ cậu Lý phục hưng nhà họ Lý. Sau này phàm có chỗ cần dung, cậu Lý cứ việc mở miệng, Na Nhữ Bình sẽ xông pha khói lửa, nguyện ý đi đầu!"

Lý Dục Thần không nghĩ tới người đầu tiên của nhà họ Na tỉnh lại chính là vị công tử này.

Mà những người khác của nhà họ Na mặc dù rất kinh ngạc, nhưng không ai lên tiếng ngăn cản.

Na Nhữ Bình xoay người, nói: "Bố, các vị chú bác, các ông, thời đại đã thay đổi, chúng ta không thể giống như quá khứ nữa. Tiền triều hoàng mộng không phải vinh quang của chúng ta, mà là gánh nặng của chúng ta. Tôi muốn vứt bỏ gánh nặng này, để nhà họ Na nhẹ nhàng vùng lên. Hi vọng mọi người có thể ủng hộ tôi!"

Na Hy Nghiêu nhìn Na Nhữ Bình, sau khi kinh ngạc là có chút mừng rỡ.

Ông ta không nghĩ tới, đứa con trai từ trước đến nay vẫn luôn bình thường này của mình, vậy mà lại có quyết đoán như thế.

Mặc dù từ bỏ thân phận hoàng tộc sẽ khiến bọn họ khó chịu như bị vả mặt, nhưng con trai nói đúng, thời đại đã thay đổi. Có rất nhiều thứ đã sớm biến thành gánh nặng.

Hoàng Thượng đã sớm không phải chỗ dựa của nhà họ Na.

Nhà họ Na cần tìm kiếm một chỗ dựa mới.

Ông ta nhìn về phía người trẻ tuổi trước mắt này, với năng lực dậm chân một cái san bằng cả trang viên, điều này không trâu bò hơn Hoàng Thượng sao?

Trong nháy mắt Na Hy Nghiêu đã nghĩ thông suốt, thở dài nói: "Tôi già rồi, không theo kịp thời đại. Sự nghiệp cải cách to lớn, cứ giao cho mấy người người trẻ tuổi làm đi. Nhữ Bình, bây giờ bố sẽ truyền vị trí gia chủ cho con ngay trước mặt các ông các chú các bác".

"Hi Nghiêu, ông làm cái gì vậy?", một lão già nói.

Na Hy Nghiêu chắp tay với ông ta, lại cúi đầu với mọi người: "Tôi đã quyết định rồi, nếu như mọi người có ý kiến gì thì hãy nói ra luôn bây giờ, cứ coi như là hội nghị bầu cử của gia tộc chúng ta đi".

Mọi người ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, không có ai nói chuyện. Lúc này, ai dám nói cái gì. Lý Dục Thần vẫn còn đứng ở chỗ kia kìa.

Dậm chân một cái, cả tòa nhà đều sập. Nếu với người thì chẳng phải sẽ tan xương nát thịt sao?

Không thể không nói, mặc dù Na Hy Nghiêu là một người bình thường hèn nhạt, nhưng ở phương diện đối nhân xử thế lại xứng đáng với vị trí gia chủ.

Lúc này ông ta nói muốn truyền vị trí đó cho con trai, ai dám phản đối?

Thế là việc truyền thừa vị trí gia chủ nhà họ Na đã được hoàn thành ngay trong tình cảnh không thể tưởng tượng nổi này, với một loại phương thức không thể tưởng tượng được, đồng thời còn được đồng ý một trăm phần trăm, không có người nào phản đối.

Lý Dục Thần mỉm cười, chậm rãi đi về phía bức tường trong đống phế tích.

Tại Na Hy Nghiêu đưa mắt ra hiệu, Na Nhữ Bình vội vàng đi theo.

Lý Dục Thần đột nhiên quay đầu, chỉ vào Lý A Tứ nói: "À đúng rồi, tôi phải thêm một điều kiện nữa, tôi muốn người này. Cứ để ông ta đến nhà cũ nhà họ Lý làm bảo vệ đi".

Lý A Tứ ngơ ngác đứng tại chỗ.

Thời gian anh ta đến thủ đô không lâu, vất vả lắm mới thông qua quan hệ đồng hương tìm được một công việc bảo vệ, còn là làm bảo vệ cho gia tộc lớn ở thủ đô.

Anh ta vốn cho rằng rất nhanh sẽ có thể có được sống cuộc sống tốt, nhưng vào hôm nay, trong chốc lát này, mộng tưởng đã vỡ vụn giống như bọt xà phòng.

Đội trưởng Dương chết rồi. Trang viên mà mình làm bảo vệ cũng đã sập.

Mà người phá hủy mộng đẹp của anh ta lại điểm danh muốn để anh ta đến một nơi khác làm bảo vệ.

Lý A Tứ cũng không biết có nên đồng ý hay không, nhưng sự thực là anh †a không đồng ý cũng không được, bởi vì các chủ nhân cũ của anh ta đã vui vẻ đồng ý rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.