Chương trước
Chương sau
Chính là một chút cảm giác sợ hãi này đã khiến Lý Dục Thần cảm thấy người này rất chân thành, mà không phải loại người giả dối thấy chết không sờn.

Anh nhìn anh ta, cười nói: "Anh họ Lý, tôi cũng họ Lý, làm sao lại nhận giặc làm cha chứ? Nói không chừng chúng ta là người cùng một nhà thì sao".

"Bớt nhận thân đi, trên thế giới này có nhiều người họ Lý lắm", Lý A Tứ nói: "Cậu muốn giết cứ giết, đừng nói những thứ vô dụng này nữa".

"Nể mặt vừa nấy anh muốn tha cho tôi, tôi sẽ không giết anh, cũng sẽ không giết đám huynh đệ của anh", Lý Dục Thần nói.

Lý A Tứ sững sờ: "Thật ư?"

"Đương nhiên là thật", Lý Dục Thần nói: "Nhưng mà tôi có một điều kiện".

"Điều kiện gì?"

“Từ chức, đi làm cho tôi”.

Sau khi Na Hy Nghiêu biết con trai mình Na Nhữ Bình đã trở về, mà lại còn mời được cao tăng chùa Bạch Tháp, trong lòng vô cùng vui mừng.

Nhưng mà bây giờ Na Nhữ An đã bị sư phụ Quách đánh chết, cũng không cần đến cao tăng nữa, hơn nữa vì để tránh làm sư phụ Quách thất vọng đau khổ, ông ta cũng không ra ngoài nghênh đón, mà để quản gia ra ngoài, thuận tiện đuổi tên nhóc họ Lý không biết từ đâu tới kia đi.

"Sư phụ Quách, kể từ hôm nay, ông chính là thủ tịch cung phụng của nhà họ Na, về sau cho dù nhà họ Na mời bao nhiêu võ sư cung phụng đến, bàn về địa vị, tuyệt đối sẽ không cao hơn ông", Na Hy Nghiêu nói.

Quách Thanh Tùng giãn mặt ra cười nói: "Gia chủ khách khí quá. Nhà họ Na là một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô, vị trí thủ tịch hẳn nên giành cho một vị Tông Sư. Đã nhiều năm rồi chưa thể tiến thêm, từ đầu đến cuối không đột phá nổi, thực sự là rất hổ thẹn".

"Không phải tôi khách khí, thật ra tôi sớm nên thăng sư phụ Quách làm thủ tịch", Na Hy Nghiêu thở dài: "Không dối gạt sư phụ Quách, trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô chỉ có nhà họ Na chúng tôi không có Tông Sư tọa trấn, cho nên tôi vẫn giữ lại vị trí thủ tịch, hi vọng có thể mời được một vị Tông Sư. Nhiều năm như vậy, phải để sư phụ Quách chịu thiệt thòi rồi!"

Ông ta nhìn thoáng qua Na Nhữ An nằm dưới đất.

"Lúc trước để tên nhóc này đính hôn với con gái của Trương Điên cũng là vì suy nghĩ về điều đó. Ai biết tên nhóc này lấy được kỳ ngộ gì, đột nhiên thay đổi vẻ uất ức lúc trước, trở nên bá đạo, hơn nữa còn biết dùng tà thuật. Ban đầu tôi bị ma quỷ ám ảnh, cho rằng cậu ta có thể trở thành trụ cột tương lai của nhà họ Na. Không nghĩ tới cậu ta lòng lang dạ thú, trong mắt không có chút tôn trọng trưởng bối nào. Nếu không phải sư phụ Quách ra tay, hôm nay nhà họ Na sẽ gặp nạn mất".

"Bây giờ tôi mới nhớ ra, Trương Điên và toàn bộ những môn phái quan trọng trong thủ đô đều biến mất, có khi cũng là tên nhóc này giở trò quỷ. Ngay cả Trương Điên cũng không phải là đối thủ của cậu ta, không nghĩ sư phụ Quách lại chỉ dùng một chiêu đã đánh chết được cậu ta. Chứng tỏ mặc dù sư phụ Quách chưa đột phá Tông Sư, lại đã sớm có thực lực của Tông Sư. Vị trí thủ tịch cung phụng này, sư phụ Quách hoàn toàn xứng đáng đảm nhiệm!"

Quách Thanh Tùng mỉm cười, có chút kiêu ngạo nói: "Ha ha, Trương Điên thì tính là gì? Không phải tôi khoe khoang, mặc dù tôi không thể đột phá cảnh giới Tông Sư, nhưng bàn về võ nghệ, nếu thật sự muốn dùng mạng sống để so sánh, Tông Sư bình thường chưa chắc đã là đối thủ của tôi".

"Vâng vâng vâng, sư phụ Quách uy vũ, về sau nhà họ Na đều phải nhờ sư phụ Quách đến tọa trấn rồi", Na Hy Nghiêu nói.

Sư phụ Quách cười ha ha một tiếng: "Gia chủ yên tâm, đưa mắt nhìn toàn bộ thủ đô, ngoại trừ Tiêu Sinh ra, những Tông Sư khác còn không lọt vào mắt của tôi được. Từ nay về sau, mấy người cứ yên tâm phát triển, chuyện chém chém giết giết cứ giao cho tôi là được rồi".

Trong lòng đám người nhà họ Na đều tràn đầy vui vẻ, cho rằng cuối cùng nhà mình cũng có một vị cao thủ với thực lực có thể so với Tông Sư thậm chí là vượt trên Tông Sư.

Chợt nghe thấy một tiếng cười âm trầm vang lên:

"Chậc chậc chậc, nhìn ông khoác lác kìa, bản thân mình còn chưa phải Tông Sư, mà ngay cả Tông Sư cũng không thèm coi ra gì sao?" Đám người đều kinh hãi.

Chỉ thấy Na Nhữ An năm trên mặt đất chậm rãi đứng lên, trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị. Lồng ngực bị lõm xuống chậm rãi phồng lên, lại khôi phục thành bộ dáng lúc trước.

Na Hy Nghiêu run rẩy nói: "Cậu... Cậu không chết?"

"Lão già ông còn không thoái vị, làm sao tôi nỡ chết chứ?", Na Nhữ An âm hiểm cười nói.

Cả người Na Hy Nghiêu run rẩy, chỉ vào Na Nhữ An, trong lòng vô cùng giận dữ. Nhưng sợ hãi lại khống chế cơ thể của ông ta trước giận dữ một bước, khi khí tức âm hàn trên người Na Nhữ An ập tới, ông ta cảm giác hai chân mình mềm nhữn, suýt nữa thì quỳ xuống, tôn nghiêm trước kia của gia chủ đã không còn sót lại chút gì vào thời khắc này.

Một bàn tay đỡ lấy ông ta, chính là sư phụ Quách. Sư phụ Quách tiến lên một bước, ngăn cản trước mặt Na Hy Nghiêu.

"Nhóc con, cậu đúng là có tài, chịu một chưởng như thế của tôi mà còn có thể sống", sư phụ Quách nói.

Có sư phụ Quách cản trở, cuối cùng Na Hy Nghiêu cũng ổn định lại, nhỏ giọng nói: "Sư phụ Quách, nhờ ông cả đấy".

Những thành viên khác nhà họ Na đều giơ cánh tay lên hô to: "Sư phụ Quách, giết ông ta! Giết anh ta đi!"


Lại nhìn trên mặt đất, chỉ còn lại một cái đầu của sư phụ Quách và một bãi máu dày đặc, cùng với xương trắng lộ ra từ trong vũng máu.

Một màn này thực sự quá kinh dị.

Đám người vừa rồi còn vung tay hô to giống như hóa đá, gần như không thể hô hấp được.

Mọi người chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.