Bạch Kính Đình thấy hai người liếc mắt đưa tình, mình còn ở nơi này đúng là không thích hợp, liền đứng dậy cáo từ, lại nói: "À đúng rồi, cậu Lý, hai mẹ con người Tạng kia nói muốn rời đi, trước khi đi muốn gặp cậu một chút".
Lý Dục Thần ngạc nhiên nói: "Cậu bé đó khôi phục nhanh như vậy sao? Tôi còn nghĩ phải mất mười ngày nửa tháng chứ, mấy người cho cậu ấy dùng phương thuốc kỳ diệu gì sao?”
Bạch Kính Đình nói: "Bệnh của cậu ấy quá thần kỳ, chúng tôi không dám tự tiện dùng thuốc, đều làm theo lời dặn của cậu cả".
Lý Dục Thần vô cùng kinh ngạc, thật ra bệnh của Tang Cát đã được chữa khỏi sau khi anh ra tay ngày đó rồi, nhưng bởi vì mắc bệnh quá lâu, cơ thể thân thể là quá mức suy yếu. Nói tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng vẫn còn là vì
đã dùng linh dược của Thiên Đô rồi đó.
Theo phán đoán của anh, trước khi hết thời hạn đó, Tang Cát sẽ không có cách nào đi lại được, làm sao lại muốn rời đi?
"Chúng ta đi xem một chút", Lý Dục Thần nói.
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đi theo Bạch Kính Đình đến phòng bệnh Tang Cát đang nghỉ ngơi.
Con chó Đa Cát đang ngồi trước cửa phòng bệnh giống như một người bảo vệ.
Nó vừa thấy Lý Dục Thần liền kêu gâu gâu chạy vào phòng bệnh, lại gâu gâu chạy ra, dáng vẻ nhảy cẵng mừng rỡ.
Lý Dục Thần đi qua, vươn tay ra. Đa Cát liền ngoan ngoãn ngồi xuống, vẫy vẫy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3659450/chuong-830.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.