Chương trước
Chương sau
Ông ta lại có chút căm hận mình, vì sao lúc đi ra khỏi Thiên Phật Câu không nói với cậu Lý "tôi muốn làm việc với cậu" luôn đi?

Có lẽ tu tiên sẽ có độ khó, nhưng dù sao vẫn có thể giúp đỡ quản lý một vài chuyện thế tục đi.

Cậu Lý mới tới kinh thành, bên cạnh ngoại trừ một vị phu nhân, rõ ràng là đang thiếu người.

Chỉ cần da mặt dày một chút là sẽ có thể chiếm được tiên cơ. Nhưng đến thời khắc mấu chốt, ông ta lại rút lui.

Điều làm cho ông ta tức giận chính là, trên đường ông ta đã nghe thấy Bạch Phương Hưng nói với Lý Dục Thần: "Cậu Lý, lúc trước là tôi trách lầm cậu, tôi có mắt không tròng, không biết tiên nhân Thiên Đô. Bạch mỗ nợ cậu một cái mạng, kể từ hôm nay, cậu có gì sai khiến, Bạch mỗ muôn lần chết cũng không chối từ!"

Ông chủ Hầu tự nhủ trong lòng, rõ ràng là tên đạo sĩ thúi này vẫn luôn làm khó dễ cậu Lý, lấy mặt mũi đâu ra để nói những lời đó?

Da mặt này còn dày hơn cả da cương thii Nhưng người ta nói đúng, dù sao nói ra cũng tốt hơn là không nói. Cậu Lý lợi hại, nhưng cũng là người, là người sẽ thích nghe nịnh hót.

Sau khi về đến nhà, ông chủ Hầu càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, càng nghĩ càng tức giận, hung dữ cho mình hai cái bạt tai.

Nhưng mà có một việc vẫn khiến ông ta vui vẻ, đó chính là ông ta đã lấy được hai thứ từ trong cung điện dưới lòng đất, một thỏi vàng ròng, còn có một cái vòng tay vàng khảm ngọc.

Thỏi vàng ròng bình thường không có gì lạ, nhưng cái vòng tay này lại được chế tạo tỉ mỉ, chất ngọc là ngọc Hòa Điền đỉnh cấp, tuổi đời đại khái là thời Đường, vô cùng hiếm có.

Cũng không phải ông chủ Hầu quan tâm là có thể bán được bao nhiêu tiền, mà là thứ này có thể chứng minh ông ta đã từng đi qua địa cung, cũng có chút đền bù được tiếc nuối chụp ảnh thất bại.

Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, ông ta không chịu ngồi yên, liên trở về cửa hàng Phan Gia Viên, đặt chiếc vòng tay này vào vị trí bắt mắt nhất trong tủ trưng bày.

Ông chủ Hầu không yết giá cho vòng tay, bởi vì ông ta căn bản không có ý định bán, chỉ dùng để khoe khoang.

Đã không trèo cao lên được cậu Lý, nhưng ít ra có chiếc vòng tay này, cũng coi là kỷ niệm cho chuyến đi.

Trong Phan Gia Viên người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.

Thỉnh thoảng sẽ có người vào cửa hàng xem đồ, ngẫu nhiên sẽ có người hỏi cái vòng tay này, ông ta liền thích thú tốn hết nước bọt nói về mộ huyệt địa cung Thiên Phật Câu, cùng với quỷ vương và cương thi trong đó.

Người nghe sẽ thường cười một tiếng, giơ ngón tay cái lên, tán dương: "Ông chủ đúng là biết dựa vào hot search, trên mạng vừa có hot search, chỗ ông đã bán vòng †ay rồi!"

Sau khi nghe nói ông ta tự tay xử lý mấy chục con cương thi, người nghe càng cười ha ha, nói: "Ông chủ, ông đã từng giết heo bao giờ chưa? Tôi kéo mấy chục con heo đến cho ông giết, nếu ông có thể giết hết trong vòng nửa ngày, tôi sẽ tin ông từng giết cương thi".

Ông ta càng nói như vậy, người khác càng cho rằng cái vòng tay này là giả.

Ông chủ Hầu không thèm để ý, dù sao ông ta cũng không có ý định bán. Ông ta cũng biết mọi người không tin, ông ta chỉ thích nói, nếu một ngày không nói là cả người sẽ cảm thấy khó chịu, sợ là mình đang nằm mơ.

Chuyện này cũng được truyền ra trong giới đồng nghiệp với Phan Gia Viên, nhưng lại được đồn theo hướng khác.

Ông chủ cửa hàng bên cạnh - ông chủ Dương tới hỏi ông ta: "Lão Hầu, nghe nói ông từng đánh cương thi?"

Ông chủ Hầu gật đầu: "Đúng vậy, còn giết mười mấy con!"

Trong mắt ông chủ Dương lộ ra ý cười dâm mị: "Thật sao? Cương thi như thế nào? Có hăng hái hơn mấy em gái trong hộp đêm không?"

Ông chủ Hầu mới biết được ông ta đang nói cái gì, nghiêm mặt lại, vẻ mặt chính khí nói: "Lão Dương, ông nói cái gì đó! Muốn đùa cũng không thể nói thế được, tôi phải trải qua cửu tử nhất sinh mới thoát ra được. Hơn nữa, tôi là người đứng đăn, không đi hộp đêm'.

"Được được được, ông là người đứng đản, người đứng đăn ai lại đi hộp đêm”, ông chủ Dương cười nói: "Người đứng đắn đều hút thuốc uống rượu đánh cương thi cải"

"Lão Dương, ông hơi quá đáng rồi đấy, nói đùa cũng phải có chừng mực, ông còn

nói đùa nữa tôi sẽ hạ lệnh trục khách đấy!", ông chủ Hầu nói.

"Được được được, không nói giỡn nữa", ông chủ Dương nói: "Ông lấy cái vòng tay cho tôi xem một chút".

Ông chủ Hầu liền lấy vòng tay ra, để ở trên tấm vải nhung trên bàn.

Ông chủ Dương chỉ nhìn một cái liền sáng mắt lên. Người trong nghề sao có thể có không biết hàng được.

"Lão Hầu, ông được lắm, đúng là đồ tốt, nhưng ông bịa chuyện lại quá tà dị, nếu bịa chuyện tử tế một chút, nhất định có thể bán giá cao".


"Không bán", ông chủ Hầu giật lại vòng tay, cẩn thận cất đi: "Vì thứ này mà suýt nữa tôi đã chết trong đó. Tôi không thiếu tiền, chỉ muốn để lại làm kỷ niệm, không bán".

Ông chủ Dương bĩu môi, nói: "Được lắm, lão Hầu, ông giỏi rồi! Ông có gan! Tôi nói thật cho ngươi biết nhé không phải tôi muốn mua, là có người coi trọng cái vòng tay của ông. Ông cứ ra giá, chỉ cần không quá đáng thì cứ nâng giá cao vào".

Ông chủ Hầu nói: "Lão Dương, ông không nghe hiểu hay sao, tôi nói không bán chính là không bán, không phải vấn đề về tiền, ai đến cũng không bán".

Ông chủ Dương cười lạnh một tiếng: "Người này chỉ sợ ông không đắc tội nổi. Hôm nay tôi đến hỏi, ông còn có thể bán được giá tốt, chờ ngày mai người đó đích thân đến, sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu. Tôi sợ ông tiền mất tật mang, có khi còn chẳng mở nổi cửa hàng này nữa".

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.