Mặc dù tu vi của Bạch Phương Hưng không cao, nhưng cũng có thần thức, chỉ là thần thức yếu ớt, không đủ để nhìn xuyên qua cái bình sứ lớn như thế. Ông ta chỉ có thể mơ hồ cảm giác được thứ bên trong bình sứ vặn vẹo dữ tợn, lại không có cách
nào kết luận đó là cái gì.
Cho nên ông ta mới có thể đặt câu hỏi, bởi vì ông ta cảm thấy, ngay cả ông ta đều thấy không rõ, Lý Dục Thần sao có thể biết được?
Mặc dù nhà họ Y cũng tu Thần Thông, nhìn, nghe, hỏi, sờ, trong đó thuật nhìn cũng hơi giống với thần thức của Huyền Môn.
Chẳng lẽ vọng thuật của tên nhóc này đã đến cảnh giới có thể nhìn xuyên qua vật rồi sao?
Lý Dục Thần nói ra: "Mọi người qua đây xem bức tường này đi". Ba người cảm thấy hơi khó hiểu, liền tiến lên nhìn về phía vách tường.
Trên vách tường có rất nhiều vết tích hỗn loạn, rất giống như là bích hoạ. Đáng tiếc là ánh sáng quá yếu, không thấy rõ lắm.
Bạch Phương Hưng giơ bảo kiếm lên, trong miệng niệm một câu gì đó, ngay lập tức, ánh sáng của bảo kiếm đã tăng lên nhiều, cả phòng sáng trưng lên.
Bức tranh trên tường cũng lập tức trở nên rực rỡ sinh động.
Đây là một vài hình tượng ăn khớp, tựa như tranh liên hoàn, mặc dù có vẻ đã tồn tại từ rất lâu, có chút mờ nhạt, nhưng vẫn có thể thấy đại khái nội dung.
Trong bức bích hoạ xuất hiện rất nhiều cái bình gốm giống trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3659430/chuong-810.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.