Vốn tưởng rằng ông ta bởi vì giúp mẹ chữa bệnh mới bị liên lụy, thì ra ông ta đã dự liệu trước được hậu quả, chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận cái chết.
Vừa nãy Bạch Kính Đình còn không hiểu tại sao với tính cách của bố mình lại còn sợ hãi mà từ chối cứu người? Không hiểu tại sao bố lại cắt đứt quan hệ với nhà họ Lý chỉ vì chuyện đó.
Cho đến khi nghe Lý Dục Thần nói đến kết cục của Hồ Vân Thiên, cuối cùng ông †a cũng hiểu được nỗi khổ tâm của bố. Bố của ông ta hy sinh danh tiết của mình để bảo vệ nhà họ Bạch.
Có thể tưởng tượng ra được, nếu hồi xưa bố không từ chối, vậy thì cuối cùng người bị vứt xác xuống giếng không phải Hồ Vân Thiên, mà là Bạch Cảnh Thiên. Và cả nhà họ Bạch khả năng cao cũng sẽ bị liên lụy.
Thảo nào sau khi nhà họ Lý xảy ra chuyện, bố ông ta cứ hậm hực mãi, rồi ngã bệnh, không khỏe lên nổi. Bởi vì Bạch Cảnh Thiên cảm thấy hổ thẹn, thẹn với giáo huấn của các bậc thánh nhân đi trước, thẹn với lương tri người thầy thuốc.
Bạch Kính Đình thở dài, ông ta khom lưng hành lễ với Lý Dục Thần, nói: “Cậu Lý, trước kia bố tôi cũng bất đắc dĩ, mọi việc ông ấy làm đều vì nhà họ Bạch, vì đám con cháu bất hiếu bọn tôi. Tôi xin lỗi cậu vì sự bất kính khi nãy, đồng thời thay mặt bố tôi và nhà họ Bạch xin lỗi nhà họ Lý”.
Sự thẳng thắn và độ lượng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3659418/chuong-798.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.