Bạch Phương Hưng nhìn thấy một luồng khí đen từ đỉnh đầu của Tiêu Sinh bốc ra, bị bàn tay của Lý Dục Thần hút hết.
Những người khác không nhìn thấy khí đen, nhưng cảm nhận được ý lạnh.
Lúc này, Tiêu Sinh năm trên giường vẫn nhắm chặt hai mắt, nhưng khí sắc xanh đen trên mặt lại biến mất như lớp mặt nạ được lột từ dưới lên trên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Lý Dục Thần bóp mạnh thành nắm đấm.
Trong lúc mơ hồ mọi người cảm thấy đường sáng trong phòng như rung động.
Sau đó, Lý Dục Thần ngồi bên giường bất động.
Không ai dám hỏi kết quả thế nào, chỉ sợ làm phiền anh.
Chờ đợi dường như dài đãng đẳng.
Trong phòng cũng không có chút âm thanh nào.
Bỗng nhiên, Tiêu Sinh trên giường ho khan một tiếng.
Tiêu Minh Hạc kích động tiến lên gọi: “BốI”
Phía sau vang lên một giọng nói còn kích động hơn ông ta:
“Năm mươi tám phút!”
Ông chủ Hầu giơ điện thoại lên, thấy mọi người nhìn ông ta bằng ánh mắt quái dị, vẻ hưng phấn trên mặt mất dần, trở nên lúng túng.
Tiêu Sinh từ từ tỉnh lại, mở mắt, nhìn thấy người bên giường. “Bố, bố tỉnh rồi!"
“Bố vẫn còn sống ư?”
“Đúng thế, bố vẫn sống! Là cậu Lý đã cứu bối”
“Cậu Lý.”
'Trên khuôn mặt Tiêu Sinh lộ ra vẻ khó hiểu.
Lý Dục Thần nhét vào miệng của Tiêu Sinh một viên thuốc, nói: “Đừng nói gì, đợi thuốc ngấm vào cơ thể, hồi phục chút thể lực đã”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3659413/chuong-793.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.