Bạch Kính Đình nói: “Một bệnh nhân, hai người cùng chữa như thế nào? Nếu chữa khỏi thì tính là công của ai? Làm sao làm rõ được?”
Lý Dục Thần cười nói: “Ông chữa trước. Chỉ cần ông có thể chữa khỏi bệnh cho cậu ấy thì coi như ông thắng. Nếu ông không chữa được thì tới lượt tôi chữa. Nếu như: tôi cũng không chữa được thì vẫn tính là ông thắng”.
Đầu đường xôn xao bàn tán.
Điều kiện này quá bất công với Lý Dục Thần nhưng nó lại do chính anh tự nói ra.
Bạch Kính Đình nhíu mày.
Ông ta không hiểu nổi người thanh niên đứng đối diện, rốt cuộc người này phải tự tin tới cỡ nào mới đưa ra điều kiện như vậy?
Làm vậy chẳng khác nào giao vận mệnh của bản thân vào tay ông ta. Chỉ cần ông ta có thể chữa khỏi bệnh cho người kia thì Lý Dục Thần chỉ còn nước ngoan ngoãn nhận thua.
Năm tỷ không phải là một con số nhỏ. Ngay cả Lý Vân Hoa năm xưa cũng không dám chơi bạo tay như vậy mà không đắn đo chút nào.
Bạch Kính Đình không tin một thanh niên chừng hai mươi tuổi có thể có y thuật tài giỏ
Trong số các nhánh y thuật ở Hoa Hạ, ngoại trừ nhánh Y Thánh trong truyền thuyết ra thì chỉ có nhà họ Hồ ở Tiền Đường là dám khiêu chiến với nhà họ Bạch.
Nghe nói Lý Dục Thần vẫn luôn ở Nam Giang, phải chăng anh được kế thừa y bát của nhà họ Hồ?
Bạch Kính Đình càng nghĩ càng thấy có khả năng là như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3659399/chuong-779.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.