Bạch Quân Đường ngẩn người: “Bách Thảo Đường không chữa được, chẳng lẽ cậu chữa được?”
Lý Dục Thần gật đầu: “Đúng thế, tôi có thể chữa được”.
Bạch Quân Đường cười lớn ha ha. Mọi người vây xem đầu đường cũng ồ cười theo.
“Cậu nhóc, cậu biết cậu đang nói gì không? Nơi này là Bách Thảo Đường, là thánh địa Hạnh Lâm. Ở thủ đô, không ai dám xen vào y thuật của nhà họ Bạch. Một tên nhóc vắt nước mũi chưa sạch như cậu cũng không cân thử xem mình mấy cân mấy lạng, nói ra những lời này, tôi cũng thấy xấu hổ thay bố cậu!”
Bạch Quân Đường phe phẩy quạt giấy, mỉm cười, tỏ vẻ mặt khinh thường.
Lý Dục Thần đang định nói, Lâm Mộng Đình véo cánh tay của anh.
Anh nhìn ánh mắt của Lâm Mộng Đình liền hiểu ý của cô. Những người tài giỏi của nhà họ Bạch còn đang ở phía sau, so đo với Bạch Quân Đường đã hạ thấp thân phận của anh một cách vô ích.
Hơn nữa Bạch Quân Đường nổi tiếng tinh quái, càn quấy bậy bạ, chơi xấu cứng miệng, đây đều không phải là sở trường của Lý Dục Thần. Anh muốn dẫm lên trên nhà họ Bạch, thì phải giữ thế cao cao tại thượng, lúc quan trọng, dẫm mạnh một cái là được.
Bây giờ trong tình hưồng này, đương nhiên chỉ cần giao cho vợ chưa cưới thông minh là đủ rồi.
“Ông Bạch!”, Lâm Mộng Đình khế cười một tiếng; “Trước tiên chưa bàn đến có chữa được hay không, nhưng ràng buộc chữa bệnh và mua bán với nhau, tôi cũng là lần đầu thấy. Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3659396/chuong-776.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.