Bảo vệ nhìn thấy họ, đi đến hỏi: “Khám bệnh hay: mua thuốc? Đừng chặn ở cửa, cản trở lối đi của người khác”.
Thái độ của bảo vệ cũng không phải ghê ghớm, nhưng giọng điệu vẫn như vậy, lạc đà chạy trong đàn dê, cao hơn một bậc.
Lâm Mộng Đình kéo Lý Dục Thần sang bên nhướng đường.
Bảo vệ thấy họ nhường lối, cũng không để ý nữa, lại sang một bên chỉ huy đám đông xếp hàng đó.
Lâm Mộng Đình thì thầm hỏi Lý Dục Thần: “Anh định làm thế nào? Chắc không phải đánh thẳng vào trong chứ?”
Lý Dục Thần ngạc nhiên nói: “Anh và nhà họ Bạch không có thù oán, anh đánh vào trong làm gì? Anh chỉ xuất phát từ sự tôn trọng với Trường Xuân chân nhân và Bạch Vân Quan, mới muốn tìm Bạch Phương Hưng đưa anh đến chỗ Vương Sùng Tiên bế quan, nếu không anh trực tiếp xông vào Bạch Vân Quan là được, hà tất phải làm thêm một việc?”
Lâm Mộng Đình nói: “Nếu Bạch đạo trưởng không gặp anh thì sao?”
“Thì anh đăng ký lấy sổ”.
Lý Dục Thần nói xong, liền đến trước bức tường viết rất nhiều tên bác sĩ chuyên ngành và lời giới thiệu, nhìn mấy cái, không tìm thấy tên của Bạch Phương Hưng. Anh vẫy tay với bảo vệ. Bảo vệ đến hỏi: “Có chuyện gì?”
“Sao ở đây không có tên của đại phu Bạch Phương Hưng?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Bạch Phương Hưng?”, bảo vệ ngẩn người, hình như: đang nghĩ cái tên này: “Không có cái tên này, anh có nhầm không? Mười mấy bác sĩ họ Bạch của Bách Thảo. Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3659384/chuong-764.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.