Chương trước
Chương sau
Cúp điện thoại, chàng trai trẻ hung dữ trừng mắt nhìn Lý Dục Thần: “Này anh, có giỏi thì cứ đứng đấy chờ! Ông Tam sẽ tới xử đẹp anh!”

“Được, vậy tôi chờ”. Lý Dục Thần kéo Lâm Mộng Đình ngồi xuống.

Chẳng bao lâu sau, hai chiếc xe phóng vù tới đây rồi dừng lại. Một nhóm người nhảy xuống xe, đi về phía họ.

Chàng trai trẻ hưng phấn, chỉ tay vào Lý Dục Thần nói: “Anh chết chắc rồi!", nói rồi lập tức chạy ra đón những người kia.

“Anh Bân, anh Báo, anh Dương...”, chàng trai trẻ cúi đầu khom lưng chào hỏi.

“A Đông, có chuyện gì vậy?”

“Anh ta... Chính là bọn họ!”, chàng trai trẻ tên là A Đông chỉ tay vào Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình: “Bọn họ đến đây gây chuyện, tôi nói chỗ này đã được cậu Lý bảo kê rồi nhưng chẳng những họ không coi ra gì mà còn đánh tôi nữa!”

“ỒI Sống ở thành phố Hòa mà lại dám không coi cậu Lý ra gì à! Vậy tôi phải đi xem xem ai là người to gan dám đánh người ở địa bàn của tôi như mới được!”

Dứt lời, nhóm người đó tách ra hai bên, một người mặc áo vét màu đỏ rượu, đeo dây xích vàng to ở cổ và kính râm to trên mắt cộng với mái tóc nhuộm đỏ trên đỉnh đầu nghênh ngang sải bước đi tới đây.

A Đông vội vàng khom lưng chào: “Ông Taml”

Ông Tam vỗ vai anh ta: “Yên tâm, ông Tam sẽ đòi lại công bằng cho cậu”.

Sau đó, ông Tam ung dung đi về phía Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình.

Anh cười hì hì nhìn đối phương, chào một tiếng: “Ông Tam?”

Ông Tam giật bắn mình, vội vàng tháo kính râm xuống, tới khi thấy rõ mặt Lý Dục Thần, chân ông Tam mềm nhũn, quỳ “bịch” xuống đất.

“Lý... Lý... Lý...", ông Tam bò rạp người dưới đất, không dám ngẩng đầu lên, lắp bắp mãi một hồi mới nói xong: “Cậu Lý!”

Nghe vậy, những người đi theo ông Tam đều trợn tròn mắt.

Có người tinh mắt, phản ứng nhanh cũng quỳ xuống theo ông Tam.

Tất cả rầm rập quỳ xuống đất, cuối cùng chỉ còn thừa lại mỗi chàng trai trẻ tên là A Đông kia là ngây ngốc đứng như trời trồng.

Thì ra ông Tam quỳ dưới đất chính là Hoàng Tam.

Mấy tháng trước Hoàng Tam chỉ là một người nhặt ve chai, kiếm miếng cơm dưới trướng anh Thái.

Vậy mà giờ đây Hoàng Tam đã trở thành đại ca của cả vùng này.

Lần đầu tiên Lý Dục Thần gặp Hoàng Tam còn từng tát Hoàng Tam một cái.

Chính vì cái tát này mà Hoàng Tam cho rằng anh ta có giao tình với Lý Dục Thần, giao tình vả mặt thì cũng là giao tình mà.

Cho nên khi nói với mọi người, Hoàng Tam thường bỏ qua anh Thái và Mã Sơn, nói mình là người của cậu Lý.

Bởi vì anh ta từng làm việc cho Lý Dục Thần nên anh Thái và Mã Sơn cũng không chấp anh ta.

Nhưng anh ta không ngờ được rằng có một ngày đàn em của mình lại thực sự đắc tội cậu Lý.

Hoàng Tam quỳ dưới đất, run lẩy bẩy, quay đầu lại nhìn, thấy A Đông vẫn còn đứng ngẩn người như một thằng đần bèn hậm hực xoay người lại, bò về phía đó, quét chân một cái, làm A Đông ngã xuống đất, sau đó nhấn đầu A Đông xuống đất, nói:

“Cậu Lý, thằng ranh này có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, xin anh bớt giận, để tôi đánh què cảng anh ta!”

A Đông sợ run rẩy, xin tha: “Ông Tam tha mạng!” 

Hoàng Tam cả giận nói: “Cậu xin tôi cũng chẳng ích gì hết! Hừ, cậu đắc tội cậu Lý thì chớ trách tôi vô tình!”

“Ông Tam, xin tha mạng! Cậu Lý, xin tha mạng!”, A. Đông gào khóc.

“Được rồi, Hoàng Tam, anh giỏi lắm, anh định giết người xong bắt tôi phải cõng tiếng xấu đúng không?”, Lý Dục Thần nói.

Hoàng Tam vội vàng buông A Đông ra, lồm cồm đứng dậy, chạy lại chỗ Lý Dục Thần, nói: “Cậu Lý, ý tôi không phải vậy! Tôi thật đáng chết!”

Nói rồi anh ta bắt đầu vả miệng mình.

“Tôi đáng chết! Tôi khốn nạn! Tôi nói bậy!...”

Hoàng Tam vừa tát vừa nhìn trộm Lý Dục Thần, thấy anh không bảo mình dừng lại, trong lòng anh ta lạnh toát, trái ngược hẳn với bên má bị anh ta tát nóng bừng.

“Tát, tát tiếp đi!", Lý Dục Thần lạnh lùng nói: “Nếu anh không nói rõ chuyện ở đây ra cho tôi thì cứ tự tát đến chết đi”.

Má Hoàng Tam đã sưng vù nhưng anh ta không dám dừng lại.

Tiếng bốp bốp vang vọng trên đường.

Đám đàn em đứng đẳng sau nhìn thôi cũng thấy đau giùm anh ta. 

Trái lại, A Đông như thể không thể nén giận nổi nữa, [ồm cồm đứng dậy, kêu: “Đừng đánh nữa!”

Lý Dục Thần tò mò nhìn anh ta, không biết anh ta muốn làm gì.

Hoàng Tam ngừng tay, kinh ngạc nhìn A Đông, trong lòng không khỏi sợ hãi, sợ anh ta lại nói ra câu gì không nên nói.

A Đông nói: “Là lỗi của tôi, là tôi có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, tôi đắc tội cậu Lý. Cậu Lý muốn chém giết, muốn róc thịt thì cứ lôi tôi ra mà xử, chuyện này không liên quan gì tới ông Tam cải”

Lời này của anh ta khiến Hoàng Tam ngẩn người.

Hoàng Tam không ngờ chàng trai trẻ này lại có nghĩa khí như vậy, sẵn sàng đứng ra nói đỡ cho mình.

Lý Dục Thần cũng ngạc nhiên, anh hỏi: “Lôi cậu ra ư? Cậu không sợ chết à?”

“Sợl”, A Đông nói: “Nhưng đây là lỗi của tôi, tôi chỉ là hạng tôm tép thôi, cậu Lý muốn giết thì cứ giết đi, dù sao. tôi cũng không có bố mẹ, không có gì phải bận tâm. Ông 'Tam, sau khi tôi chết, phiền ông chăm sóc cho A Tây. nhà tôi”.

“A Tây?”, Hoàng Tam sửng sốt. “A Tây là con chó hoang tôi nuôi, nó cũng không có bố mẹ, lúc tôi nhặt được nó ngoài đường, nó đã ốm gần chết, tôi thấy nó tội nghiệp nên đem về nuôi. Tôi tên là A Đông nên đặt tên cho nó là A Tây. Trước đây người ta thường mắng tôi chẳng phải là đông tây gì, vậy thì giờ có A Tây nữa là đủ bộ rồi”.


Lúc nói tới chữ chết, Lý Dục Thần sử dụng pháp chú hư không, anh vừa dứt lời là hơi lạnh lập tức ngưng tụ lại, hơi thở chết chóc tỏa ra xung quanh.

Pháp chú này đánh thẳng vào lòng người, nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ sợ vỡ mật, lập tức quỳ xuống xin tha.

Ngay cả Hoàng Tam và đám đàn em của anh ta cũng đều run lẩy bẩy.  

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.