Nghê Hoài Kỳ cứng giọng nói xong, chợt thấy Hoàng
Phủ Hiền ném sách "đùng" lên bàn. Trong lòng ông ta
hồi hộp, không biết mình nói sai điều gì.
"Con cho rằng tại sao ta lại tới Giang Đông, lội vũng nước đục này?", Hoàng Phủ Hiền trầm mặt hỏi.
"Không phải nhà họ Trương mời người đến sao?", Nghê Hoài Kỳ thấp thỏm đáp.
"Hừi Chút chuyện cỏn con ở Giang Đông của các người cũng xứng để ta ra mặt!", Hoàng Phủ Hiền cười lạnh: "Một Lang Dụ Văn nho nhỏ, năm đó lại cần bát đại hào môn liên thủ với nhau mới đuổi được anh ta ra khỏi ị_ Giang Đông, nói ra cũng không sợ người ta cười vào mặt!"
"Vậy sư phụ người..." "Ta nhận ủy thác của người khác". "Chẳng lẽ là vị kia..."
Nghê Hoài Kỳ trông thấy ánh mắt lạnh như băng của Hoàng Phủ Hiền bắn về phía mình, lập tức ngậm miệng.
Ông ta biết, người kia tuyệt đối không cho phép nói ra.
"Không lẽ thật sự là vì Lý Dục Thần?”, Nghê Hoài Kỳ sửa miệng: "Thằng này quan trọng đến thế sao?”
"Hậu duệ duy nhất của nhà họ Lý Thủ đô, con nói xem có quan trọng hay không? Trên đời này, không biết có bao nhiêu người mong ngóng anh ta chết đâu!"
"Vậy sao sư phụ không trực tiếp đi giết anh ta? Với công phu của người còn không phải là dễ như trở bàn tay?"
"Giết anh ta dễ như trở bàn tay, nhưng cũng nên có một danh nghĩa để giết anh ta. Lúc thanh danh anh ta vang dội tại Nam Giang, nếu ta mạo muội chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3659353/chuong-733.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.