Chương trước
Chương sau
Lời của Nguyên Định Nhất không phải không có lý.

Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Lý Dục Thần cũng đã có chút hiểu biết về thực lực của các thế gia đại tộc, đương nhiên anh sẽ không coi thường thế gia số một thủ đô năm đó.

"Cho nên ông mới công bố thân phận của mẹ tôi, mượn danh nghĩa Mao Sơn, liên hợp với chính đạo thiên hạ, một đêm diệt nhà họ Lý!", anh nghiêm nghị nói.

Nguyên Định Nhất sửng sốt một chút, lập tức bật cười haha, nói: "Hóa ra cậu cũng biết thân phận của bà †a! Hahaha, nếu cậu đã biết, còn phải hỏi tôi làm gì! Muốn báo thù sao? Đi đi, đi giết sạch chính đạo trong thiên hạ đi. Mao Sơn, Long Hổ Sơn, Bạch Vân Quan, Võ Đang, Thanh Thành, Nga Mi, Chung Nam, Thiên Sơn, Vương Ốc, Ủy Vũ... , đi đi, đi giết đi, để xem cậu có thể giết được bao nhiêu, hahaha..."

Lý Dục Thần lạnh lùng nói: "Nhưng tôi có thể giết ông trước!"

Nguyên Định Nhất dường như không hề sợ hãi: "Không sai, cậu có thể giết tôi trước, nhưng nếu cậu giết tôi, sẽ vĩnh viễn không biết rốt cuộc là người nào tham gia vào chuyện năm đó. Đương nhiên, cậu cũng có thể giết sai một ngàn chứ không buông tha một người. Giết đi, dù sao cậu cũng đã biết thân phận của mẹ cậu rồi, bà ta là ma nữ, cậu là con trai của ma nữ, vừa vặn có thể thức tỉnh ma tính trên người cậu, giết đi! Hahaha..."

"Hừ! Ông thật sự cho rằng tôi không dám sao!" 

Lý Dục Thần vốn còn muốn hỏi lại một chút chân tướng ra, nhưng sự ngông cưồng của Nguyên Định Nhất khiến anh giận dữ, ngọn lửa thù hận bắt đầu bốc cháy lên trong lòng anh.

Dù sao chân tướng đã nổi lên mặt nước, chỉ còn thiếu một vài chỉ tiết mà thôi.

Không quan trọng, những môn phái kia, cứ đi từng nhà là được. Người nào từng tham gia giết chóc, không có một ai chạy thoát được đâu.

Anh thu hồi Tử Vân Như Ý, trong tay xuất hiện một thanh kiếm màu đen.

Vừa thấy được thanh kiếm kia, Nguyên Định Nhất lập tức thay đổi sắc mặt, cả kinh nói: "Cậu... Cậu đã đi bí cảnh?"

"Ông còn biết bí cảnh?", Lý Dục Thần kinh ngạc.

"Đó là thánh địa Vu tộc, làm sao tôi lại không biết!", Nguyên Định Nhất lớn tiếng nói: "Cậu đi vào kiểu gì? Không có khả năng!"

"Ông không cần biết. Nhưng mà nghe ông nói vậy, quả thật tôi rất muốn bớt chút thời gian đi Miêu Cương một chuyến, thăm hỏi đám đại vu của Vu tộc các ông".

Sắc mặt Nguyên Định Nhất thay đổi mấy lần, ánh mắt không ngừng lấp lóe, nói: "Chúng ta làm giao dịch đi?" 

"Giao dịch gì?"

"Tôi sẽ nói hết toàn bộ mọi chuyện về nhà họ Lý năm đó cho cậu, cũng đưa danh sách những người từng tham gia vào án diệt môn của nhà họ Lý cho cậu, cậu hãy nói phương pháp tiến vào bí cảnh cho tôi".

"Chỉ như vậy?"

"Đúng, chỉ như vậy", Nguyên Định Nhất có chút mong đợi nhìn anh: "Thế nào? Thành giao chứ?"

"Không".

Lý Dục Thần nói, kiếm Huyền Minh trong tay tỏa ra ánh sáng đen sì, cả phòng rơi vào bóng tối. Thấy Lý Dục Thần không chịu thỏa hiệp, Nguyên Định Nhất đột nhiên cười như điên.

"Hahaha, nhóc con, cậu cho rằng giết tôi sẽ có thể báo thù sao? Tôi nói cho cậu biết, cậu không báo thù được. Cho dù cậu từng vào bí cảnh, cho dù cậu có học được bí thuật thượng cổ, cậu cũng không báo thù được. đâu. Bởi vì kẻ diệt cả nhà họ Lý, không phải người khác, chính là mẹ cậu - Cung Lăng Yên! Hahaha..."

"Nói hươu nói vượn!"

Ánh mắt Lý Dục Thần vô cùng hung dữ, mặt như ác sát nhìn chằm chằm Nguyên Định Nhất.

Kiếm Huyền Minh trong tay bắn ra ánh sáng đen, lực lượng hắc ám kia giống như có thể cắn nuốt tất cả. 

"Nhóc con, tôi sẽ nói cho cậu biết, nhà họ Lý bị diệt môn chính là do một tay nhà họ Cung bày kế. Nhà họ. Cung là hậu duệ của Vu tộc thượng cổ, về sau bị Ma giáo đặt vào dưới trướng, trở thành một chỉ thánh tộc Ma giáo. Mẹ cậu Cung Lăng Yên là thánh nữ, từ khi sinh ra đã tiếp dẫn Thiên Ma, truyền thừa huyết mạch trách nhiệm của Thiên Ma. Loại người như bà ta, sao lại phải gả cho một cậu ấm ăn chơi như Lý Vân Hoa? Tất cả những điều này đều là âm mưu của Ma giáo! Mục đích đúng là muốn tiêu diệt nhà họ Lý, thuận tiện dẫn người của chính đạo tới nhà họ Lý, tiêu diệt một thể, để cho. Huyền Môn Hoa Hạ bị thương nặng".

"Tất cả những điều này đều là người nhà họ Cung bày kế, bắt đầu từ lúc ông bố ngốc nghếch của cậu đến Điền Nam. Bố mẹ cậu gặp nhau, căn bản cũng không phải là ngẫu nhiên, là bọn họ đã lên kế hoạch từ trước. Hahaha..."

"Ông nói bậy!", Lý Dục Thần cả giận nói: "Hai người đó là thật lòng yêu nhau! Ông ở chỗ này nói hươu nói vượn, đáng chết!"

"Vậy cậu giết tôi đi! Vì sao lại không ra tay? Bởi vì chính cậu cũng biết điều tôi nói chính là sự thật! Còn có rất nhiều chuyện mà cậu không biết, ví dụ như, về sau mẹ cậu đã đi đâu, hahaha... Cậu giết tôi đi, nếu giết tôi, cậu sẽ vĩnh viễn không có khả năng biết đâu! Hahaha..."

Không biết vì sao mà bàn tay của Lý Dục Thần có chút run rẩy.

Đương nhiên anh không cho rằng lời Nguyên Định Nhất nói chính là chân tướng, nhưng cũng không thể nói không có chút logic nào. Thậm chí chính anh đã từng thoáng hiện ra suy nghĩ và suy đoán tương tự, chỉ là không dám nghĩ sâu hơn thôi.

Từ xưa tiên ma đã đứng ở hai bên đối lập. Mẹ là ma nữ, đây là sự thật. Nhà họ Cung thật sự sẽ tùy ý để thánh nữ nhà mình gả cho một cậu ấm ở thủ đô sao?

Trong lòng Lý Dục Thần có chút hỗn loạn, những luồng ánh sáng đen sinh ra trên kiếm Huyền Minh quấn quanh cổ tay anh, dần dần xâm nhập vào trong làn da và mạch máu của anh từng chút một.

Trong đầu anh lại hiện ra điệu múa Thiên Ma, bên tai lại vang lên tiếng ca Thiên Ma.

"...Giết giết giết giết giết giết giế

Một luồng khí ngang ngược khó mà ức chế từ đáy lòng dâng lên.

"Thánh vật tiếp dẫn Thiên Ma"

Trong lòng Lý Dục Thần chấn động, nhớ tới thiên hồn tàn bích trên người. 

 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.