Chương trước
Chương sau
 

Nói rồi anh xoay người rời đi, bỗng nhiên dừng bước lại, quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Mạnh Vũ.

Lưu Mạnh Vũ vốn cho rằng Lý Dục Thần đi rồi, vừa thở dài một hơi, lại thấy anh quay đầu nhìn mình, sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, thấy lạnh cả người.

"Ông định xử lý sư đệ của ông như thế nào?"

"Bẩm thượng tiên, Lưu sư đệ tự tiện sử dụng Tác: Hồn Thuật, hại tính mạng người ta, điều này đã là vi phạm môn quy. Lập tức huỷ bỏ tu vi, trục xuất ra khỏi sư môn".

Lưu Mạnh Vũ hoàn toàn xụi lơ, huỷ bỏ tu vi lại trục xuất ra khỏi Mao Sơn, điều này còn khó chịu hơn cả giết ông ta.

"Sư huynh, tha cho tôi đi! Thượng tiên, tha cho tôi bill

Cổ Thủ Mặc thở dài, khom người bái Lý Dục Thần, nói: "Thượng tiên, việc này là tôi quản giáo không nghiêm, nể tình Lưu sư đệ cũng là bị người ta che mắt, mong thượng tiên khai ân, xử lý nhẹ tay".

Lưu Mạnh Vũ thấy được một chút hy vọng từ tuyệt vọng. Chỉ cần không trục xuất ra khỏi Mao Sơn, cho dù phải sám hối mười năm hai mươi năm, ông ta cũng nhận. 

Lý Dục Thần ngẫm nghĩ rồi nói: "Như vậy đi, không phải ông ta vừa nói Phan Phượng Niên đã đồng ý với ông ta sẽ sửa chữa Vạn Thọ Cung sao, nhà họ Phan đã không còn, chắc chắn cũng không thể lấy được tiền của Phan Phượng Niên, vậy thì để một mình ông ta đi sửa Vạn Thọ Cung đi. Tu vi cũng không cần phế đi, bây giờ tôi sẽ giúp ông ta giải trừ một nửa cấm chú trên người, có thể tự do hành động, nhưng không thể sử dụng pháp lực. Lúc nào Vạn Thọ Cung sửa xong thì giải nốt một nửa cấm chú còn lại".

Cổ Thủ Mặc nghe vậy thì lộ vẻ vui mừng, gật đầu nói: "Cảm ơn thượng tiên!"

Mà Lưu Mạnh Vũ vừa mới dấy lên hy vọng lại bị dập tắt trong nháy mắt, rơi vào tuyệt vọng.

Vạn Thọ Cung! Phan Phượng Niên đã đồng ý sẽ chỉ ra vài tỷ!

Một mình phải sửa đến lúc nào mới xong?

Điều này không khác gì giam cầm làm việc khổ sai cả đời!

Vạn Ninh Cung cách Vạn Phúc Cung không xa.

So sánh ra, quy mô của Vạn Ninh Cung hơi nhỏ một chút, cũng ít người hơn rất nhiều.

Trên đường đến Vạn Phúc Cung, một tiểu đạo sĩ ngăn cản bọn họ. 

Lần này Lý Dục Thần không thèm nói nhảm, trực tiếp túm lấy tiểu đạo sĩ kia rồi xông vào.

Vào bên trong cũng bị mấy đạo sĩ ngăn lại, bày trận đấu pháp, đương nhiên không phải là đối thủ của Lý Dục Thần, không cần tốn nhiều sức, bọn họ đã có thể xông thẳng vào nội điện.

Lúc này, bên cạnh bọn họ đã có một đống đạo sĩ vây quanh.

Những đạo sĩ này vừa sợ vừa giận, nhưng lại kiêng dè thủ đoạn của Lý Dục Thần, không dám tới gần.

Cũng có người lặng lẽ gọi điện thoại đến Vạn Phúc Cung cầu viện, nhưng kỳ quái là sau khi Vạn Phúc Cung bên kia nghe nói vậy lại không có bất kỳ ý kiến gì, còn cười ha ha hỏi bọn họ đã ăn cơm chưa.

Đạo sĩ gọi điện thoại chỉ muốn chửi thề trong lòng.

Lý Dục Thần đứng trang nghiêm trước bức tượng thánh tổ sư Mao Sơn - Đào Hoằng Cảnh trong điện nửa phút để bày tỏ sự tôn trọng.

Sau đó anh nói:

"Gọi Nguyên Định Nhất ra đi, tôi lười tiến vào. Nếu không ra được, tôi sẽ phá hủy Vạn Ninh Cung của mấy người".

Giọng nói của anh truyền xa ra ngoài. 

Đám đạo sĩ Vạn Ninh Cung không ai dám lên tiếng.

Sau khi yên lặng một lát, vẫn không có hồi âm, Lý Dục Thần cười lạnh một tiếng, nói với Mã Sơn: "Anh Mã Sơn, chúng ta nên phá hủy miếu trước, hay là phá hủy tượng tổ tông của bọn họ trước?"

Mã Sơn nói: "Phá hủy cùng lúc đi!"

Những đạo sĩ kia nghe được đều hãi hùng khiếp vía.

Nếu như tượng tổ sư gia bị đập ngay trước mặt, vậy bọn họ đều có thể chết luôn được rồi.

Đúng lúc này, một giọng nói bay bổng không biết từ nơi nào truyền đến:

"Là ai đến Vạn Ninh Cung giương oai, ép bản đạo gia xuất quan vậy?"

Chỉ thấy bức tường đăng sau đại điện mở ra, một đường đi sâu thăm thẳm xuất hiện.

Một lát sau, trong lối đi xuất hiện một bóng người.

Người này đi rất chậm, nhưng theo sự xuất hiện của ông ta, cả tòa đại điện đều bị đè nén, cứ như đang có một ngọn núi đi đến vậy.

"Cung nghênh sư tôn xuất quanl!"

Các đạo sĩ ngoài điện cùng nhau hô to. 

Người kia đi ra khỏi con đường, đi đến trước tượng đá của Đào Hoằng Cảnh mới dừng lại, bốn mắt nhìn nhau với Lý Dục Thần.

Chỉ thấy ông ta mặc một bộ áo đạo bào màu tím viền vàng, cầm phất trần, đầu đội khăn cửu dương, sau vẻ tiên phong là sự phúc hậu.

"Ông chính là Nguyên Định Nhất?"

"Không sai, bần đạo là Nguyên Định Nhất, trụ trì Vạn Ninh Cung, các hạ là ai? Vì sao lại đến đây?"

"Hai chuyện", Lý Dục Thần cũng không nói nhảm: "Chuyện thứ nhất, hơn mười năm trước, trận chiến giữa tập đoàn Lang thị và tám hào môn ở Giang Đông, ông đã dùng thủ đoạn tỉ tiện lập ra bố cục, làm hại ông Lang cửa nát nhà tan, hôm nay tôi và ông Lang đến đây để đòi lại công bằng".

Nguyên Định Nhất vuốt bộ râu hoa râm, cũng không phủ nhận mà cười nói: "Hóa ra là ông Lang, còn tìm được cao thủ".

Nguyên Định Nhất không thay đổi sắc mặt, cười lắc đầu: "Ông không ra nổi đâu".

Lang Dụ Văn lại không nghĩ tới ông ta sẽ trả lời như vậy, lập tức ngạc nhiên, không tưởng tượng ra được rốt cuộc tám hào môn đã cho ông ta chỗ tốt gì.

Nguyên Định Nhất lại nhìn Lý Dục Thần, nói: có thể xông vào Vạn Ninh Cung, chứng tỏ có chút bản lĩnh, xưng tên ra đi, môn nào phái nào? Tôi sẽ nói với sư trưởng của cậu vài tiếng, để bọn họ bớt đánh đòn cậu mấy cái".

"Sư tôn, cậu ta tên là Lý Dục Thần, là Tông Sư số một mới của Nam Giang!", có một đạo sĩ bên cạnh nói. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.