Phùng Hữu Đức nói: "Lưu sư đệ, Mao Sơn chúng ta từ khi tổ sư lập phái đến nay vẫn luôn dựa vào chính khí để tung hoành thiên hạ, lẽ ra phải luôn quang minh lỗi lạc. Nếu thật sự là ông làm thì phải dũng cảm thừa nhận, nếu bị oan uổng, ông cứ lớn mật nói ra, Vạn Phúc Cung chúng ta sẽ làm chỗ dựa cho ông, tuyệt đối không để đám đạo chích phá hủy danh dự của chúng ta!"
Lưu Mạnh Vũ cúi đầu, vâng một tiếng, bỗng nhiên ngẩng đầu nói: "Sư huynh, ông đừng nghe bọn họ nói bậy! Tôi đâu có dùng Tác Hồn Thuật gì, tất cả đều là bọn họ đổ oan cho tôi! Cũng trách tôi tài nghệ không bằng người ta, bị bọn họ bắt được, làm hại danh dự Mao Sơn chúng ta, mong sư huynh trách phạt!"
Ông ta vừa nói vậy, ngay cả Lý Dục Thần cũng phải sửng sốt.
"Ông đúng là không biết xấu hổ!", Lý Dục Thần lắc đầu nói.
Hiển nhiên Lưu Mạnh Vũ vô cùng sợ Lý Dục Thần, dịch bước chân một chút, lại bởi vì bị dây thừng trói nên có chút lảo đảo, kêu lên: "Sư huynh, mau cứu tôi!"
Phùng Hữu Đức bước nhanh về phía trước, bắt lấy sợi dây trên người Lưu Mạnh Vũ, nhẹ nhàng bóp một cái, sợi dây thừng bằng vải đay kia liền đứt thành từng khúc, rơi xuống đất.
Chỉ là trên người Lưu Mạnh Vũ còn có cấm chú mà Lý Dục Thần hạ, vẫn hành động bất tiện.
Phùng Hữu Đức đã dùng hết cách cũng không thể giải được cấm chú, cả giận nói: "Cậu đã làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3659315/chuong-695.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.