Chương trước
Chương sau
Lý Dục Thần kinh ngạc nói: "Mao Sơn cũng là một trong số đạo môn xa xưa nhất, vì sao lại rơi vào cảnh †ầm thường như thế?"

Từ Thông nói: "Cũng không thể nói như vậy được. Chủ yếu là đệ tử Mao Sơn tương đối tạp nham, cũng chia ra rất nhiều phe phái. Nghe nói gia môn trên núi của lão đạo vẫn rất chính thống, nhưng không chịu nổi các đệ tử dưới núi làm việc phá hủy thanh danh của bọn họ".

Từ Thông lại giới thiệu một chút về tình huống Mao. Sơn với Lý Dục Thần.

Lúc ra về, ông ta thấy Lý Dục Thần chỉ đi một chiếc. xe, liền nói: "Cứ như vậy đến nhà họ Phan thì không khỏi quá yếu thế, đường đường là cậu Lý, sao có thể keo kiệt như thế được! Tôi sẽ phái một đội xe đi cùng với cậu, mặc dù không giúp đỡ được cái gì, nhưng có thể phô trương thanh thế cho cậu".

Lý Dục Thần tưởng tượng thấy vậy cũng tốt. Anh muốn phục hưng nhà họ Lý, đúng là cần phải có thanh thế lớn một chút, liền đồng ý.

Anh vốn cho là Từ Thông chỉ phái dăm ba chiếc xe, mỗi xe một tài xế cũng coi như là phô trương thanh thế rồi. Kết quả ông ta lại phái ròng rã tận ba mươi chiếc, tất cả đều là xe sang, trên mỗi chiếc xe ngoại trừ lái xe còn có bốn vệ sĩ áo đen.

Ba mươi chiếc xe sang trọng tiền hô hậu ủng, kẹp xe của Lý Dục Thần ở giữa, đi lên cao tốc, lái thẳng đến thành phố Long. 

Đây đúng là thanh thế lớn mạnh.

Đội xe gào thét một đường đến trước cửa nhà họ Phan thành phố Long.

Hơn một trăm người áo đen bước xuống khỏi xe, xếp thành đội ngũ nghiêm chỉnh.

Đám bảo vệ trước cửa nhà họ Phan bị khí thế kia dọa sợ, đã sớm đi vào trong báo tin.

Phan Phượng Niên còn tưởng rằng là nhân vật lớn gì đó, vội vàng bảo quản gia ra cửa tìm hiểu tin tức trước, để đoán xem mình có cần tự mình ra nghênh đón hay không.

Quản gia chạy đến cửa, trông thấy khí thế ngoài cổng cũng là hít một hơi lạnh.

Ông ta đi về phía chiếc xe ở giữa đội xe, dừng lại ở một khoảng cách thích hợp, chắp tay nói:

"Không biết là khách quý ở đâu đến? tôi là quản gia của bản phủ - Phan Nhạc".

Cửa xe mở ra, hai người đi xuống từ trên xe. Một thanh niên đẹp trai, một người đàn ông trung niên đầu bạc, đeo kính, trong sự nhã nhặn mang theo vài phần tang thương.

Người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn cánh cửa biệt thự nhà họ Phan một chút, nói: "Tôi đến rồi đây! Sao thế, Phan Phượng Niên không ra hoan nghênh tôi sao?"

Phan Nhạc luôn cảm thấy người đàn ông trung niên đầu bạc kia có chút quen mắt, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra nổi.

"Vị này, không biết ông tên là gì?", Phan Nhạc hỏi.

"Lang Dụ Văn".

Lang Dụ Văn chỉ nói ngắn gọn ba chữ.

Phan Nhạc giống như nghe được tiếng sấm, toàn thân chấn động, đưa tay chỉ Lang Dụ Văn giống như gặp quỷ: "Ông... Ông..."

Lang Dụ Văn cười lạnh một tiếng: "Phan Nhạc, trí nhớ của ông cũng không tốt lắm nhỉ!"

Vừa dứt lời, Lang Dụ Văn cũng không thèm nhìn ông †a cái nào, nhấc chân muốn đi vào bên trong.

Phan Nhạc vội vàng ngăn cản: "Ông! Ông không thể đi vào!"

Đột nhiên có một cái chân thò tới, rầm một tiếng, Phan Nhạc bị đá bay ra ngoài như diều đứt dây, vượt qua ngưỡng cửa, ngã ra bên ngoài sân.

Cú đá này là của Mã Sơn.

Anh ta đã rèn luyện ở Mai Hoa Trang gần nửa năm, bộ Võ đã có một chút thành tựu, lực ở chân cực lớn. Đây không phải võ công đơn giản, mà là đã ẩn chứa đạo. pháp huyền ảo ở bên trong.

Có Mã Sơn mở đường, Lang Dụ Văn và Lý Dục Thần song song đi vào trong.

Đi được hai bước, bên trong mới truyền đến một tiếng vang rầm rầm, chính là tiếng Phan Nhạc rơi xuống đất.

Tiếp theo là những tiếng gào thét ầm ï hỗn loạn.

"Đại quản gia bị thương rồi!"

"Đại quản gia sắp không được!"

"Bọn họ xông vào rồi!"

"Nhanh đi báo cáo gia chủ!"

"Mau ngăn cản bọn họ lại, đừng để bọn họ vào cửa!"

Những tiếng gào to cùng tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, một đám vệ sĩ xông ra khỏi cửa đầu tiên.

Nhưng đối mặt với hơn một trăm người áo đen, bọn họ có chút rụt rè, đột nhiên không có ai dám lên trước.

Không thể không nói, đám vệ sĩ mượn từ chỗ Từ Thông có tố chất cực cao, chuyện đã đến nước này rồi mà từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi sắc mặt, đội hình và bước chân cũng không hề hỗn loạn, cứ như đã được. thiết lập sẵn chương trình vậy.

Lý Dục Thần khế gật đầu, xem ra thực lực của Từ Thông còn lớn hơn anh nghĩ một chút.

Bọn họ đều không ngừng lại mà tiếp tục đi về phía trước.

Đám bảo vệ ở Phan phủ đã không có đường lui, nếu lùi lại tiếp thì bọn họ sẽ bước vào cửa mất.

"Dừng lại!" 'Tên bảo vệ cầm đầu quát.

Nhưng anh ta còn chưa dứt lời, Mã Sơn đã xông lên từ xa, đá bay anh ta đi.

Ngay sau đó, trái một quyền, phải một chưởng, đánh bay toàn bộ đám vệ sĩ đứng chắn trước mặt, mở ra một lối đi.

Anh ta cũng không truy kích, dù sao chỉ cần mở đường về phía trước là được, anh ta cũng không đánh những người khác, nhưng người nào mà ngăn cản trước mặt anh ta, anh ta sẽ ra tay rất tàn nhẫn.

Lý Dục Thần và Lang Dụ Văn đi theo anh ta bước vào. cửa lớn Phan phủ.


Chỉ thấy một đám người đi tới từ bên trong vườn hoa, một người đi đầu có thân hình cao lớn khỏe mạnh,nhìn qua liền biết là có luyện võ.

Đám nhân viên an ninh thấy bọn họ đi ra thì như được đại xá, vội vàng lùi sang một bên.

Đội trưởng đội bảo vệ đi qua, chỉ vào bên này thấp giọng nói vài câu. 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.