Trong lúc Viên Thọ Sơn ấp ủ ý đồ thì bên cạnh đã có người bắt đầu chủ động tạo quan hệ với hai nhà họ Tiền và họ Cao.
Lâm Thượng Nghĩa tức run người.
Viên Thọ Sơn mắng Lâm Thượng Nghĩa rước sói vào. nhà, ví cụ là Hán gian, đây là điều khiến cụ giận dữ nhất.
Cụ nhìn về phía Lý Dục Thần, ánh mắt ẩn chứa thắc mắc: “Dục Thần, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Lý Dục Thần cười nói: “Ông nội Lâm, cháu đã nói rồi, cháu sẽ tổ chức một buổi lễ đính hôn làm hài lòng nhà họ Lâm, hôm nay có đông đảo các gia đình giàu sang tề tựu về đây, không biết ông có hài lòng không?”
Lâm Thượng Nghĩa hoàn toàn không hài lòng với lời Lý Dục Thần nói, cụ nói: “Dục Thần, ông biết cháu có
năng lực nhưng có một số việc chúng ta là người thì phải xử sự sao cho thật đường hoàng. Ông có thể chấp nhận chuyện nhà họ Lâm sa sút, cũng đâu phải ông chưa từng nếm mùi thất bại bao giờ. Thế nhưng, ông không muốn bị người ta mắng vào mặt. Ông đã là người gần đất xa trời rồi, ông không muốn sau khi ông chết, con cháu nhà họ Lâm phải sống tiếp với tiếng xấu như vậy”.
Lâm Thu Thanh nói: “Bố, bố hồ đồ rồi phải không, Dục Thần làm vậy là để cứu nhà họ Lâm chúng ta, bố chớ nghe Viên Thọ Sơn nói linh tinh.
Lâm Thượng Nghĩa nghiêm mặt lại: “Con thì biết cái gì?
Thấy bố mình nổi giận, Lâm Thu Thanh không dám nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3659199/chuong-579.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.