Câu nói ấy của Lưu Vinh Thành kiến nhiều người nảy lòng kinh thường, nhất là những người cạnh tranh cơ hội được chọn trở thành phù dâu.
“Chậc, chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy đấy!"
“Nhà giàu mới nổi đúng là nhà giàu mới nổi, tưởng cả người treo đầy kim cương là sang hả, trông thật thô tục!”
Phía dưới có người thì thầm bàn tán nhưng Lưu Vinh Thành giả vờ không nghe thấy, ông ta chỉ quan tâm tới thái độ của Viên Thọ Sơn. Chỉ cần Viên Thọ Sơ mở lời, cho dù chỉ làm màu nói một câu thôi thì cũng chắc chắn thêm điểm cho con gái ông ta.
Viên Thọ Sơn không thích Lưu Vinh Thành, trong mắt ông ta, Lưu Vinh Thành là một tên nhà quê. Nhưng Lưu Vinh Thành rất giàu, cực kỳ giàu.
Ở thời đại bất thường này, người như Lưu Vinh Thành cũng là đối tượng nhà họ Viên cần lôi kéo.
Dã tâm của Viên Thọ Sơn không chỉ có tiêu diệt nhà họ Lâm, dạy dỗ nhà họ Thẩm gần gũi với nhà họ Lâm mà ông ta còn muốn bước thêm bậc thang nữa, nâng vị thế của nhà họ Viên lên, không dám nói vượt qua hai nhà Tiền Cao, nhưng tệ gì cũng phải ngồi ăn chung bàn với nhà họ Cao.
“Hahaha...”, Viên Thọ Sơn cười to nói: “Tổng giám đốc Lưu à, chuyện này tôi nói cũng không được tính, đều do ban tổ chức quyết định mà”.
Lưu Vinh Thành cười to nói: “Tinh Tỉnh, mau qua đây gặp bác Viên nào”.
Lưu Hiểu Tinh xách váy thong thả đi đến cúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3659187/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.