“Bố không sao”, Trần Định Bang nói: “Cậu Lý đúng là có thủ đoạn thần tiên, nếu không phải tận mắt chứng kiến, dù thế nào tôi cũng không thể tin vết thương súng đạn có thể chữa được trong phút chốc”.
Trần Văn Học hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là ai làm?”
Trần Định Bang nhìn hai tên côn đồ hôn mê, hiểu ra nói: “Là bố sơ suất, bố nên đưa theo vệ sĩ mới phải, hại liên lụy đến mẹ con!”
Trần Văn Học cũng tự trách nói: “Bố à, bố nói xem bố biết rõ mình có nhiều kẻ thù như vậy, làm sao có thể. không đưa theo vệ sĩ chứ!”
Lý Dục Thần ở bên cạnh nhắc nhở nói: “Hai người đừng kết luận vội, hai kẻ này, chưa chắc nhằm vào gia chủ Trần”.
“Hả?”, Trân Văn Học kinh ngạc: “Không thể nào! Chẳng lẽ là nhằm vào mẹ tôi?”
Vẻ mặt Trần Định Bang biến sắc, dường như nghĩ đến điều gì, trong ánh mắt lóe lên ý lạnh đáng sợ.
Lý Dục Thần đi đến, vỗ hai cái lên người hai tên côn đồ.
Hai tên côn đồ tỉnh lại, thộn mặt, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng rất nhanh, vẻ mặt của họ méo mó, tràn đây đau đớn. Vì Lý Dục Thần đã thi triển thủ pháp trên người họ.
“Nói đi, ai sai các người đến? Tốt nhất là nói rõ luôn một lần đi”.
Giọng điệu của Lý Dục Thần rất thản nhiên, dường như đang nói một chuyện rất bình thường.
Nhưng trong mắt hai tên côn đồ đầy vẻ kinh sợ. Chỉ có bản thân họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3659173/chuong-553.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.