Từ trấn Lâm Hoang về phía Nam, toàn bộ là dãy núi mênh mông, chỉ có con đường nhỏ mà các đời thợ săn và người hái thuốc từng đi mới có thể vào núi.
Nhân viên của cửa hàng thổ sản vùng núi vội vàng đi trên đường núi tối đen.
Tốc độ của hắn nhanh hơn người bình thường mấy lần, nhìn được ra, là người luyện võ, thân thủ nhanh nhẹn,
chẳng trách không hề nao núng trước tiếng sói hú thấp thoáng phía xa.
Nhưng, không biết làm sao, hắn đột nhiên thụp một cái trượt ngã xuống đất, bất động.
Trên một núi nhỏ phía không xa, Mộc đường chủ kinh hồn bạt vía nhìn cảnh này.
Ông ta nghĩ đến lúc tên nhân viên rời đi, Lý Dục Thần vỗ lên lưng tên nhân viên.
“Đi thôi”.
Mộc đường chủ nghe thấy giọng của Lý Dục Thần, giật mình ớn lạnh.
Sau đó, một luồng kim quang bao bọc lấy ông ta.
Cơ thể của ông ta bay lên, dàn sao lấp lánh trên đỉnh đầu, bóng núi mờ ảo nhanh chóng lùi lại dưới chân.
Rất nhanh, họ đã đáp xuống một đỉnh núi.
“Có phải ngọn núi đó không?”, Lý Dục Thần chỉ vào một làn tuyết trắng lấp lánh dưới ánh sao phía trước hỏi.
Mộc đường chủ phân biệt kỹ phương hướng một lúc, nói: “Đúng thế, đó chính là Âm Sơn”.
“Tôi nghe nói có hai ngọn Âm Sơn, ông chắc chắn là ngọn núi đó chứ?”
“Đúng thế, đó chính là Âm Sơn. Một ngọn núi khác mà cậu nói, có lẽ là Tiểu Âm Sơn phải không?”, Mộc đường chủ nói: “Thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3659103/chuong-483.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.