Đèo sau núi không xa, chỉ một lúc đã đến nơi.
Lam Điền chỉ vào một bụi cây thấp nói: “Chính là chỗ này”.
Lý Dục Thần dùng cần thức quét, lập tức hiểu ra tại sao người bị rẳn cần ngoài trúng độc rằn, còn có một tầng âm tà nhập xương.
Vì đây không phải rằn bình thường.
Đây là một con rắn sắp mở linh tri, thuộc loại nửa rằn nửa yêu.
Chỉ là Lý Dục Thần hơi không hiểu.
Thông thường loài thú đến lúc này, đều trốn trong hang ổ, hoặc là tìm nơi linh khí dồi dào để phát triển.
Nơi này vừa không có linh khí dồi dào, cũng không phải nơi cực âm cực hàn, không thích hợp cho loài rắn tu hành, nó đến đây làm gì?
Hơn nữa trong mấy ngày, thứ này xuất hiện ở nơi khác nhau, cần thương nhiều người như vậy.
Việc này không phù hợp với tập tính của loài yêu. Thần thức khóa chặt yêu khí đó, Lý Dục Thần hỏi Lam
Điền: “Cháu có thể nhìn lấy mùi khí mà con rắn cắn cháu để lại không?”
“Mùi khí?”, Lam Điền chỉ về phía trước nói: “Chú đang nói đến thứ màu trằng đó sao?”
Lý Dục Thần ngạc nhiên, cô bé lại nhìn lấy vật có hình màu trắng, nhưng từ hướng cô bé chỉ, hiển nhiên giống với yêu khí mà anh khóa chặt.
“Cháu có thể men theo mùi khí này tìm được nó không?”, Lý Dục Thần hỏi.
Lam Điền ngẩng đầu nhìn về phía xa, gật đầu nói: “Có lẽ là được, nhưng chú à, cháu hơi sợ”.
“Đừng sợ, có chú ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3659097/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.