“Đáng tiếc thật đáng tiếc!”, Ngô Khắc Mãn tiếp tục nói: “Thiên niên thiên tài, hôm nay sẽ phải ngã xuống. Hai cậu, nếu chịu bái tôi làm thầy, gia nhập môn hạ của phái Âm Sơn tôi, tôi sẽ không giết các cậu”.
Lý Dục Thần cau mày.
Anh từng nghe nói đến phái Âm Sơn, đây là một môn phái ẩn trong Thập Vạn Đại Sơn, người sáng lập là lão tổ Âm Sơn, tự xưng là hậu duệ Bàn Cổ. Truyền đạo, vu đạo song tu, lấy luyện hồn là chính.
Phái Âm Sơn bất kể là tu pháp hay là làm việc, đều là chính tà không phân, cho nên vẫn luôn ẩn trong Thập Vạn Đại Sơn, rất ít khi đặt chân đến trung nguyên.
Không biết tại sao kẻ này lại đến Nam Giang? “Nói láo!", Lâm Vân mắng nói: “Tên thối tha không
biết xấu hổ, muốn chúng tôi bái sư, ông bái chúng tôi làm thấy thì còn được!”
“Hừ!”, vẻ mặt Ngô Khắc Mẫn biến sắc: “Đã không thức thời, thì chỉ đành tiễn các cậu lên đường thôi. Vừa hay phướn gọi hồn của tôi còn thiếu mấy cái hồn, hôm nay gọi hồn các cậu vào, sau này làm việc cho tôi, mãi mãi làm nô lệ của tôi! Ha ha ha...”
Cùng với ông ta cười lớn, trong tay có thêm một lá cờ nhỏ, đón gió trải ra, một luồng khí đen bay ra từ trong lá cờ, bỗng hóa thành một đám mây đen, phủ lên không trung cả khu nhà họ Nghiêm.
Gió âm gào thét, hàn khí bức người.
Ngẩng đầu nhìn kỹ, đây đâu phải là mây đen, rõ ràng là âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3659066/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.