Những người bên cạnh đều thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi Từ Hiểu Bắc nói muốn giết người, bây giờ lại chỉ cần Lâm Mộng Đình uống ly rượu, Lý Dục Thần quỳ xuống nhận sai. Đây đã là sự nhượng bộ rất lớn rồi.
Quan Nhã Lệ trợn mắt nhìn Chung Thần, trong ánh mắt có sát ý. Bà ta nói: “Cậu Từ, uống rượu cũng được, nhưng muốn người ta quỳ xuống, có phải hơi quá không?”
Chung Thần rùng mình, quay đầu qua một bên, làm bộ không nhìn thấy.
Vương Văn Tĩnh ở một bên giễu cợt: “Hản ta chỉ là tên ăn bám, quỳ xuống thì có khó gì, xương mềm mài”
“Đúng vậy, không phải chỉ nhận sai thôi sao, có gì khó đâu?”
“Còn nghĩ mình giỏi thế nào nữa, ở trước mặt cậu Từ, mày chả là cái gì cả. Nếu vừa nãy không có giám đốc Quan ra mặt, vừa rồi mày đã chết rồi!”
“Lâm Mộng Đình, chỉ uống ly rượu thôi mà, cô làm giá cái gì?”
“Đúng vậy, nhanh đi uống đi, cậu Từ đã nể mặt lắm rồi, đừng liên lụy tới chúng tôi”.
Tiếng giễu cợt và thúc giục vang lên xung quanh.
Từ Hiểu Bắc cưỡi hổ khó xuống, nói với Quan Nhã Lệ: “Giám đốc Quan, không phải tôi không nể mặt bà, là bọn họ không nể mặt tôi”.
Quan Nhã Lệ thở dài, quay đầu nói với Lý Dục Thần: “Cậu Lý, tôi đã cố gắng hết sức rồi”.
Lời nói của bà ta nhìn thì như đang khuyên Lý Dục Thần cúi đầu, nhưng anh biết, bà ta đang thật lòng xin lỗi.
“Không sao, giám đốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3658934/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.