Sắc mặt Chu Lợi Quân thoät cái thay đổi: “Cậu nói gì tôi nghe không hiểu”.
Lý Dục Thần đáp lạnh băng: “Nghe không hiểu cũng không sao, anh cứ nghe là được. Tay của Thái Vĩ Dân đã được nối lại rồi, tôi cũng thay mặt anh ấy cảm ơn anh. Cảm ơn sự ban ân này của anh. Thứ anh tặng anh ấy tôi sẽ thay anh ấy trả lại đầy đủ, gấp mười lần không đủ thì một trăm lần".
Phùng Thiên Minh cũng nghe ra được mùi thuốc súng trong đó, liền kéo Lý Dục Thần rời đi.
Ông ta sợ anh trong cơn nóng giận sẽ làm ra hành động lỗ mãng, dù sao nơi này cũng là địa bàn của nhà họ Thẩm nên không dễ giải thích.
Khi cả hai đi đến vùng đất trống Phùng Thiên Minh mới mở lời hỏi: "Có chuyện gì vậy? Cậu có thù oán dì với Chu Lợi Quân
"Vốn dĩ không có nhưng bắt đầu từ hôm qua là có rồi", Lý Dục Thần ngoảnh đầu liếc phía Chu Lợi Quân một cái: "Gã sắp xuống báo danh với Diêm Vương rồi".
Từ trong ánh mắt của anh, ông ta có thể nhìn ra được thứ gì đó còn sắc lạnh và bén nhọn hơn cả dao kiếm.
Kết hợp với giọng nói không có nửa điểm độ ấm khiến lòng bàn chân ông ta phải ớn lạnh.
Chu Lợi Quân đứng cách đó không xa cũng bị cái nhìn này nhìn tới lạnh dọc sống lưng.
Đúng lúc này, Hoàng Định Bang bước tới: "Này, người anh em, sao thế, chú có thù hăn gì với ông hai Phùng à?"
Chu Lợi Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3658866/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.