Tôn Thanh Lam và Hồ Sư Ước cùng sửng sốt, không rõ Hồ Tu Nhất lấy lý do gì để nói Lý Dục Thần là kẻ lừa đảo.
Lý Dục Thần chỉ cười mà không nói.
Hồ Sư Ước tức giận nói: “Nói linh ta linh tinh cái gì đấy, sao cậu Lý lại là kẻ lừa đảo được cơ chứ!”
Hồ Tu Nhất thấy ông cụ nhà mình tức giận thì cũng hơi chột dạ nhưng vẫn kiên trì nói:
“Bố, lúc nãy tên đó vừa vào phòng làm việc của con, muốn lấy Hoàng Tinh, còn nói cái gì mà quen biết với bác cả, sau khi bị con vạch trần thì lại nói dùng y thuật để trao đổi. Bố nghe xem, dùng y thuật để đổi thuốc của Đồng Khánh Đường chúng ta, nghe có buồn cười không!”
Ông ta lại cười lạnh với Lý Dục Thần, nói: “Thế nào, không lừa được tôi nên chạy tới chỗ bố tôi lừa gạt hả?”
“Câm miệng!”
Hồ Sư Ước bừng bừng lửa giận, hơn nữa địa vị của ông ta ở nhà họ Hồ từ trước đến nay chỉ nói một là không ai dám nói hai, âm thanh vừa cất lên đã khiến Hồ Tu Nhất hoảng sợ.
“Cậu Lý, thật sự ngại quá, họ Hồ tôi không biết dạy con, khiến cậu chê cười rồi”.
Hồ Sư Ước đứng dậy, cung kính cúi đầu trước Lý Dục Thần một cái.
“Bố…” Hồ Tu Nhất quỳnh lên nói: “Bố làm cái gì vậy, nó có nhận nổi không?”
Lý Dục Thần giơ tay đỡ lấy Hồ Sư Ước, cười nói: “Hồ lão, không cần phải như vậy đâu. Giám đốc Hồ nói cũng đúng, mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3658806/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.