Thẩm Minh Xuân vui mừng, cải thiện quan hệ với nhà họ Viên, sau này địa vị của mình ở nhà họ Thẩm nhất định sẽ ngày càng cao.
Lâm Thu Phượng nhìn sang anh cả Lâm Thu Thanh với khuôn mặt đau lòng, cuối cùng vẫn đi về phía chồng.
Lúc này, bên cạnh Lâm Thu Thanh đã không còn mấy người.
Hoạn nạn mới biết lòng người, ngay cả em ruột cũng rời khỏi mình mà đi.
Lâm Thu Thanh thở dài một tiếng, trong lòng vô cùng đau buồn.
“Ha ha ha, còn ai nữa không!”
Lâm Lai Phong ý chí lên cao, đi đến trước mặt Lâm Thượng Nghĩa.
“Ông cụ, tôi lên làm gia chủ rồi, có phải ông nên chúc mừng tôi không? Ha ha ha…”
Ông cụ vẫn đứng ở đó, dáng vẻ tàn tạ, giống như cây khô mùa đông, hoa lá đã rụng hết, nhưng tấm lưng của ông cụ vẫn rất thẳng bất khuất.
Ánh mắt của ông cụ vẫn vô hồn trông về phía cổng lớn.
“Ha ha, lão già, đừng ảo tưởng gì nữa! Sẽ không có ai đến cứu người các người đâu”, Lâm Lai Phong nói.
Trong sơn trang đột nhiên nổi gió.
Gió rất lớn, vù vù, thổi đến mức bụi tung mù trời.
Thấp thoáng còn vang lên tiếng sấm sét.
Mọi người ngẩng đầu nhìn trời.
Một đám mây đen dày đặc trên trời càng lúc càng thấp xuống.
Trong tầng mây, rất nhiều dòng điện chằng chịt bò qua lại như con rắn.
Đột nhiên, chớp điện lóe lên.
Cùng với tiếng sét kinh thiên.
Tầng mây dường như bị xé nứt, nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3658786/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.